Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 14 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Triển Hành mang giày sneaker, Lâm Cảnh Phong mang giày lính, rất nhanh Triển Hành liền thấy buồn bực.



Trên núi dù nước không nhiều, nhưng bước sâu bước cạn vẫn rất dễ giẫm bùn, Lâm Cảnh Phong mặt không chút thay đổi đi ở phía trước đội ngũ, Triển Hành liếc nhìn thanh niên đeo mắt kính, hắn đeo một chiếc ba lô to cực, dường như trang bị còn nặng hơn Lâm Cảnh Phong mấy lần.



Còn Tạ lão tặc thì tay không thoải mái, cùng chú Tiêu đi tuốt đằng trước, bước như bay, thỉnh thoảng còn tán gẫu mấy câu.



“Hi! Tiểu Phương” Triển Hành thân thiện nói: “Vác giúp cậu một lát nhé?”



Họ Phương mồ hôi đầy đầu, khoát khoát tay, mắt nhìn Lâm Cảnh Phong, có chút hoài nghi nói: “Cậu, sao không giúp anh ta vác?”



Triển Hành: “A! Đúng há!”



Vừa lúc đi cũng hơi mệt rồi, vì thế cậu treo cả người lên ba lô leo núi của Lâm Cảnh Phong, bị y tha đi từng chút từng chút về phía trước.



Phương Trác: “…”



Lâm Cảnh Phong: “…”



Phương Trác nói: “Tính tình sư phụ cậu không tệ”



Triển Hành nghiêng đầu, chuyển hướng đề tài hỏi: “Cậu học lịch sử sao?”



Phương Trác đáp: “Học y, sau khi tốt nghiệp tìm không được việc làm, chú Tạ là bạn của ba tôi…”



Lão tặc quay đầu lại nhìn đồ đệ mình một cái, Phương Trác thức thời không lên tiếng nữa.



Lâm Cảnh Phong trầm giọng nói: “Qua đây”



Lâm Cảnh Phong khoác vai Triển Hành, kéo cậu đến trước người siết chặt, nhét một cái headphone vào trong lỗ tai cậu, không có mở nhạc, cố ý đi phía cuối đội ngũ, nhìn qua giống như quan hệ của tiểu sư đồ hai người rất tốt, ghé vào nhau đùa giỡn ầm ĩ.



“Nơi này có thể đào ra cái gì? Cụ thể chút” Lâm Cảnh Phong gần như dán sát bên tai Triển Hành, cực nhỏ giọng hỏi.



Triển Hành ngẫm nghĩ, nói: “Hẳn là mấy món đồng đen, nếu đúng là thời Chu và Xuân Thu Chiến Quốc thì sẽ có tước, thương, be*…” [*các loại ly chén dùng để uống rượu, xem hình minh họa bên dưới]



Lâm Cảnh Phong: “Cái…Cái gì?”



Triển Hành: “Be, vật dùng để uống rượu thời cổ đại, hai vấn đề nhé, đổi lại cho tôi một vấn đề. Anh có bạn gái không? Nếu không có, vậy anh có bạn trai không?”



Lâm Cảnh Phong tự động xem nhẹ vấn đề của Triển Hành: “Nếu đa số là đồ đồng, vậy sao mới nãy lúc nói chuyện hắn lại giấu giấu diếm diếm, mua đồ đồng, ván hòm cũng đâu có gì hiếm lạ…Cậu xác định mấy thứ này đáng giá sao?”



Triển Hành: “Sao không đáng giá chứ? Hoàng kim vẫn chưa lưu hành rộng rãi đâu, tác phẩm nghệ thuật đương thời cơ bản dùng đồng đen làm phương thức bảo tồn, trong mắt các nhà khảo cổ, quan tài đá rất quý giá, kỳ thực những vật cất chứa giá trị không lớn, ngoại trừ mấy thứ này thì…”



Lâm Cảnh Phong: “Nhỏ giọng chút”



Triển Hành thần thần bí bí nói: “Chỉ còn lại người chết!”



Lâm Cảnh Phong thản nhiên nhún nhún vai, Triển Hành nghiêm túc nói: “Người chết cũng kiếm được tiền”



Lâm Cảnh Phong: “Chỉ có thể hiến cho nhà bảo tàng”



Triển Hành nói: “Kẻ có tiền cũng sẽ mua về cất giữ, tôi từng thấy qua xác ướp Lâu Lan rồi, bảo tồn rất tốt, là một đại soái ca tóc nâu mi dài, cao một thước chín, lúc đó tại buổi đấu giá văn vật cấp thế giới bán được giá rất cao, hơn nữa anh biết không, xác ướp còn có thể dùng làm thuốc”



Lâm Cảnh Phong khôi phục âm lượng bình thường, nói: “Xác ướp làm thuốc thì tôi có nghe qua rồi”



Lúc này chú Tiêu quay đầu lại hỏi: “Cậu nghe được từ đâu vậy?”



Triển Hành đáp: “Trong《Bản thảo cương mục》của Lý Thời Trân, quyển cuối cùng: quyển thứ năm mươi hai bộ Nhân, bảo rằng ở Thiên Phương quốc* có một người bảy mươi tám tuổi, nguyện xả thân tế chúng…” [*các nước Ả Rập thời xưa]



Mọi người đều dừng bước, nghe Triển Hành giải thích.



“Ăn xác ướp thì những chỗ thân thể bị tổn thương sẽ được bổ khuyết” Triển Hành giải thích xong, bổ sung thêm: “Nhưng kỳ thực tôi không tin tưởng cái này lắm”



Chú Tiêu gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong hầu như có thể đoán được.



Vẻ mặt Phương Trác sợ hãi, lão tặc quay đầu lại hỏi: “Cậu học y mà không biết chuyện này sao?”



Phương Trác: “Cháu…không có học Trung y, Trung y chỉ dựa theo cảm tính và kinh nghiệm, không chuẩn xác”



Triển Hành đồng tình gật gật đầu.



Phương Trác vác nặng đến nỗi thở hồng hộc, xung quanh bắt đầu xuất hiện hang động đào trộm, cây cối trên núi rất thưa thớt, phần lớn là các loại cây thuộc khí hậu ôn đới khô hạn.



Xế chiều, lão tặc bắt đầu lấy xẻng Lạc Dương thử đất.



Triển Hành quan sát nhất cử nhất động của lão, chỉ thấy lão tặc họ Tạ cắm cái xẻng hình mũi dùi xuống đất, chú Tiêu thì mở giá ba chân, nối vào bình ắc–quy, khởi động motor, như mũi khoan mà đào xuống nền đất, trên đầu nhọn của xẻng Lạc Dương có gắn thêm con ốc hình dùi, rất dễ dàng cho việc đào móc.



Thì ra giá ba chân là để dùng như vậy, thời nay trộm mộ toàn áp dụng công cụ gây án công nghệ cao.



Lão tặc vặn mở cái cán lộ ra bên ngoài của xẻng Lạc Dương, cơ quan bên trong khép kín, đem đất ở phía cuối xẻng thu hẹp lại.



Giá ba chân xoay ngược lại, kéo xẻng Lạc Dương ra khỏi mặt đất, Phương Trác, Lâm Cảnh Phong và chú Tiêu vây lên xem.



Lâm Cảnh Phong nhặt một nắm đất, ngửi ngửi, còn chú Tiêu thì nhìn hai người bọn họ.



Chú Tiêu nói: “Vùng phụ cận có không ít hang trộm, nếu có triển vọng thì khỏi phải đào”



Lâm Cảnh Phong chẳng ừ hử gì, ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ còn ba người chú Tiêu nhỏ giọng thảo luận với nhau.




Tạ lão tặc lấy một cây ba-toong gõ gõ nền đất, khàn giọng nói: “Chú Tiêu, dựa theo quy tắc của già thì không được mở nhĩ phòng trước, rốt cuộc chú muốn làm gì?”



Lâm Cảnh Phong nói: “Cứ theo quy tắc của anh Tạ đi”



Chú Tiêu bực bội hừ một tiếng, Tạ lão tặc tiến lên, Lâm Cảnh Phong lại nói: “Chờ đã”



Y lấy một vật to bằng bàn tay từ trong túi đeo hông ra, ném vào thông đạo.



Triển Hành đang xem tranh nghe nhạc, bị một vật bay vèo ra đập trúng, kêu một tiếng “A” rõ to, Phương Trác sợ tới nỗi đứng lên liên tục nép sát vào vách tường.



Chú Tiêu không vui nói: “Xuống cả rồi à?”



Lâm Cảnh Phong: “Bên ngoài không có chuyện gì, đã chín giờ tối rồi, các người đều không phát hiện sao?”



Triển Hành tháo headphone xuống, nhặt lấy vật Lâm Cảnh Phong ném, vội vội vàng vàng theo vào.



Vừa vào mộ huyệt, Triển Hành đã kinh hô một tiếng, dùng điện thoại bắt đầu chụp hình.



Mọi người dở khóc dở cười, Triển Hành chụp quan tài đá xong, chú ý đến xác người trong góc, lại xoay ngang điện thoại, điều chỉnh tiêu cự.



“Đủ rồi!” Lâm Cảnh Phong tức giận mắng: “Đứng yên, an phận chút!”



Triển Hành đứng bên cạnh Lâm Cảnh Phong, vẫn không ngừng quan sát người trong góc tường, Tạ lão tặc dựng thẳng ba-toong, gõ gõ lên quan tài đá.



Triển Hành: “Đây là cái gì?”



Lâm Cảnh Phong: “Móng lừa đen”



Triển Hành: “Cái này tôi biết! Dùng để phòng ngừa bánh chưng*!” [*chính là cương thi, do quấn vải một cục nên kêu là bánh chưng]



Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, ra hiệu chớ lắm lời.



Triển Hành: “Tại sao lại dùng móng lừa đen mà không phải là móng lừa trắng? Hoặc móng lừa xám? Bánh chưng phân biệt được lừa nào là…”



Lâm Cảnh Phong: “Còn hỏi thêm câu nào nữa, tôi sẽ gói cậu bỏ vào đó” Nói xong hất cắm về phía chiếc hòm trống không.



Trong yên tĩnh, Tạ lão tặc lẩm bẩm niệm mấy câu, nghe vào như tiếng địa phương An Huy, na ná kệ ngữ lúc bái đường của người giang hồ.



Lâm Cảnh Phong thấp giọng giải thích: “Trời làm nóc đất làm giường, không tiền không thế, hôm nay ghé qua bảo địa, xin ban cho kẻ hèn chút cơm thừa”



Phương Trác hít sâu một hơi, Triển Hành hiểu thông, gật đầu, đại ý của Tạ lão tặc là kẻ trộm mộ bần cùng khốn khó, muốn mượn chút vật bồi táng trong mộ chi tiêu, lại nhìn cây trượng trong tay Tạ lão tặc kia, cư nhiên chính là cây gậy bằng đồng vàng óng, đầu gậy khắc một con tỳ hưu trừ tà, vừa trừ ô uế, lại nạp tài bảo.



Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Quy tắc của Thiết quải môn Ngô phái, vào mộ phải dập đầu trước quan tài”



Triển Hành: “Dập đầu xong sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa chứ?”



Lâm Cảnh Phong: “Trước giờ tôi không mấy…”



Đây là một câu hỏi ngu, Lâm Cảnh Phong suýt nữa đã nói ra mấy lời ngớ ngẩn, may mà ngừng kịp thời.



Triển Hành hắc hắc cười, Lâm Cảnh Phong lấy ngón tay chọc chọc đầu Triển Hành.



Chú Tiêu nói: “Mở nhĩ phòng được rồi chứ?”



Tạ lão tặc chống gậy, nói: “Mở đi”



Tạ lão tặc dựa vào quan tài đá hút thuốc, chú Tiêu tiến lên lấy vài ống đồng ra, chuẩn bị cho nổ cửa đá của nhĩ phòng, Lâm Cảnh Phong đi tới bức tường chính giữa ngôi mộ, mượn ánh đèn quan sát bức vẽ trên đó.



Đèn dầu hai bên hẳn là có cơ quan, sau khi đốt lên, cửa xoay ngoài mộ huyệt mới có thể khép lại, Lâm Cảnh Phong khẽ xoay tròn chân đèn, dù rít nhưng vẫn có thể chậm rãi chuyển động, liền biết được nội tình.



Nhưng y vẫn không nói cho chú Tiêu biết chuyện này.



Phương Trác dựa lưng vào quan tài đá, vẫn không ngừng thở dốc, nghi thần nghi quỷ, đây là lần đầu hắn hành nghề, tránh không khỏi có chút suy nhược thần kinh.



Trong sự tĩnh mịch, Phương Trác cảm giác được cổ mình bị một bàn tay lạnh lẽo sờ lên.



“Má ơi_____” Phương Trác vừa quay đầu lại liền thấy một gương mặt trắng bệch, lập tức bất chấp tất cả thất thanh gào thét.



——————————————–



_ Tước



tước



_ Thương



thương



_ Be



be



_ Chữ trống đá



chữ trống đá