Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 344 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Hoắc Hổ đần mặt nhìn Cừu Nguyệt, lát sau phản ứng lại, tức điên hét: “Meo meo miao miao ngao ngao méo méo_____!”
(Phiên dịch: ta liều mạng với ngươi!!)
Hoắc Hổ tay không xông tới!
Cừu Nguyệt triệt để ngây người, sao trong hang còn có người nữa? Tên này từ đâu ra đây?!
Lâm Cảnh Phong thực sự bó tay, Hoắc Hổ đã làm lộ mục tiêu, nửa phần kế hoạch sau coi như đi tong, y vội quát: “Hổ ca! Tóm lấy ả!”
Hoắc Hổ bổ nhào lên, Cừu Nguyệt nhanh nhẹn bứt thân ra, hai người truy đuổi nhau giữa cụm quan tài, Lâm Cảnh Phong chỉ sợ nổ súng ngộ thương, nên vội cất súng, trở tay rút trường đao sau lưng ra, Cừu Nguyệt xoay người trong không trung, chạy về phía lối ra, trở tay quất thêm một roi nữa.
Đuôi roi lướt ngang qua, trên tay Nón xanh thình lình bị trúng một roi, gói bỏng ngô to nổ tung văng đầy mình hắn.
Nón xanh: “…”
Cừu Nguyệt: “…”
Giờ thì hay rồi, ngay cả bỏng ngô cũng tiêu tùng.
Lâm Cảnh Phong cất đao, biết mình không cần ra tay nữa, một khi Hoắc Hổ và Nón xanh cùng xuất thủ, y chỉ việc đứng ngoài quan sát, thế nhưng ả Cừu Nguyệt thu roi cuống cuồng chạy trốn nọ có thân thủ rất cao, Hoắc Hổ nhảy lên mấy lần vẫn không sao níu được góc áo của ả.
Trong cơn hốt hoảng Cừu Nguyệt xoay người lại, không biết ngọn roi xoắn trúng vật gì, ả chẳng buồn nhìn vẫy ra, Hoắc Hổ bị vật kia ngăn cản bèn trở tay vỗ một cái, vật bay tới chính là một đầu lâu nữ!
Hoắc Hổ quát lớn một tiếng, giơ tay vung mạnh, cái đầu nữ kia đập vào vách tường, định thi châu rơi xuống đấy nảy keng keng, nở rộ hào quang màu chàm, nó lăn tới bên chiếc quan tài khổng lồ chính giữa rồi dừng lại.
Trong sơn động truyền tới một tiếng gầm khủng khiếp.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngừng động tác.
“Tiếng gì vậy?” Trương Huy ở dưới đáy hố cảnh giác hỏi.
Triển Hành: “Là cái gì đang…”
Lời còn chưa dứt thì lại nghe thêm một tiếng gào thét trầm muộn nữa, lần này âm thanh lớn hơn rất nhiều, cũng rõ hơn rất nhiều, giống như tiếng sấm nổ trong mùa hạn hán, chậm rãi chuyển động trong lòng núi.
Lâm Cảnh Phong ngẩng đầu lên, đỉnh hang đá rung ầm ầm.
Tiếng rống thứ ba vang lên, hệt như có con quái thú nào đó bị dồn ép phát ra tiếng gầm phẫn nộ, sấm rền vang không dứt, Lâm Cảnh Phong cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc quan tài lớn trước mặt.
Cừu Nguyệt chầm chậm lùi ra sau, chớp được sơ hở lách mình một cái chạy ra khỏi động đá!
Lâm Cảnh Phong nhảy vọt lên: “Tóm lấy ả!”
Hoắc Hổ và Nón xanh như lâm đại địch, chẳng thèm đếm xỉa tới Cửu Nguyệt chạy trốn, Hoắc Hổ đứng vững, đẩy một chưởng ra phía trước, chưởng bên kia dựng ngay trước ngực, trầm giọng nói: “Lập tức rời khỏi chỗ này, đó là cái gì?”
Nón xanh trở tay rút hai cây đinh thép dài hơn thước ra: “Chả rõ, anh nghĩ nó là cái gì?”
Lâm Cảnh Phong ý thức được nguy hiểm, y ngừng bước, xoay người chạy tới bên hố kéo ba người Triển Hành ra ngoài.
Nón xanh phân phó: “Tránh xa quan tài chính giữa mau! Bên trong có thứ gì đó sắp nhảy ra đấy!”
Đường Du há hốc miệng, cả nửa ngày sau cũng chưa thể hồi thần được.
“Chú Thanh?” Đường Du nói: “Sao chú…”
Nón xanh không vui quát: “Đừng nói nhảm! Các cậu đi trước đi!”
Triển Hành vừa chạy vừa quay đầu lại, lại thêm một tiếng gầm nữa, tiếng gầm lần này hệt như âm thanh thở dốc bị nghẹn trong buồng phổi.
Thời điểm: 10h đêm.
Lâm Cảnh Phong móc bộ đàm truyền tin ra bên ngoài động: “Cừu Nguyệt chạy ra rồi! Chị nghe rõ chứ?”
Giọng nói nôn nóng của Bân tẩu truyền vào: “Sao lại để ả chạy thoát? Tôi đã gọi cảnh sát rồi!”
Lâm Cảnh Phong: “Kêu họ rời khỏi chỗ này ngay!”
Bân tẩu thét chói tai: “Lâm tam, cậu bị thằng nhóc đồ đệ lây bệnh điên rồi phải không? Báo cảnh sát xong xuôi cả rồi làm sao mà kêu họ rời đi được đây? Họ đã vào hầm trú ẩn rồi!”
Lâm Cảnh Phong dừng bước, đứng trước cửa hang, lần này phiền to rồi.
Hoắc Hổ lại thúc giục: “Đi mau a!”
Đi đâu giờ? Lâm Cảnh Phong vạn vạn không ngờ rằng xác ướp cổ ở giữa lại thi biến vào ngay lúc này, y hỏi: “Các người thì sao? Anh là ai?”
Nón xanh nói: “Cậu tên Lâm tam phải không, tôi có nghe Đỏ nhắc tới cậu”
Lâm Cảnh Phong lập tức hiểu ra, y liếc thấy huy hiệu trên ngực đối phương, bèn phân phó Triển Hành lùi ra sau.
Bên ngoài cửa hang có cảnh sát canh giữ, không thể nào trở về theo lối cũ được, cửa sông thông với mạch nước ngầm bên kia quá nửa là đã bị lấp kín rồi.
Lâm Cảnh Phong hơi suy tư, sau đó dẫn Triển Hành và Đường Du chạy xuống dưới ngã ba.
Triển Hành thò đầu ra nhìn một cái, hỏi: “Hổ ca, anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Đôi mắt Hoắc Hổ nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài trung tâm, xua xua tay, chợt nói: “Kéo cây cung của cậu ra thử xem”
Triển Hành ngồi trên ghế phụ lái giật thót mình, bỗng nhiên tỉnh táo hơn không ít.
Cậu thoáng nhìn giờ, đang vào giờ Tý, ngày 29 tháng 12 lịch vạn niên, là ngày cuối cùng của năm cũ, đèn ở đầu xe chớp tắt chớp tắt, Triển Hành tắt nó đi, rồi mở lại, sáng rực.
Ngoài cửa sổ sát đất, vùng đồng hoang đối diện tối đen một mảnh, Triển Hành ngồi bên đệm xe nhìn ra ngoài, bên ngoài toàn là màu đen, bóng đêm đậm đặc như mực.
Đằng xa chính là ngọn núi hoang mà họ vừa lái xe rời khỏi.
“Cương thi dạo phố ư? Có lẽ nào?” Triển Hành tự lẩm bẩm, nhớ tới lời dặn “Nửa đêm đừng nhìn ra ngoài” của Hồ Dương, con người chính là như vậy, càng dặn anh ta không nên làm gì, thì anh ta càng nhịn không được ráng làm, huống chi là đối với tiểu Tiện vốn luôn tò mò?
Nhưng Triển Hành vẫn còn thông minh, cậu lấy cục đá vuông từ trong ba lô ra nhét vào áo khoác, thử kề sát vào cửa kính xe, vạch rèm lên một khe nho nhỏ, đưa mắt lén nhìn ra ngoài.
Phía xa trạm xăng dầu có một đập nước, đen đặc một mảnh, trông như có không ít người đứng đó.
Triển Hành: “…”
Triển Hành xoay người lại lấy cung xếp ra, gỡ kính ngắm xuống, trở tay vác cung ra sau lưng, điều chỉnh bội số viễn vọng rồi đưa sát vào mắt trái.
Kính ngắm nhắm ngay người đang đứng gần đập nước nhất.
Sắc mặt người nọ trắng bệch, mặc bộ quân phục màu vàng đất, tầm nhìn Triển Hành không dừng dời lên trên, nhắm ngay gương mặt cách xa hơn trăm mét của người nọ.
Cương thi!!
Thực sự xuất hiện rồi? Từ sống lưng tới da đầu Triển Hành tê dại từng trận.
Mắt cương thi đục ngầu, trên trán có một vết sẹo trắng bợt, Triển Hành hít sâu vào một hơi khí lạnh, mấy lần muốn lấy kính ngắm ra, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn vào hai mắt nó.
Trong hình ảnh được kính ngắm phóng đại, hai mắt của thi thể nọ hơi lật lên, đối diện với phương hướng Triển Hành, giống như cảm giác được Triển Hành đang dòm nó, nó trông về phía kính ngắm.
Triển Hành: “…”
Triển Hành điên cuồng thét lên một tiếng, vừa lăn vừa bò lộn ra ghế sau, tắt đèn xe, lát sau túm lấy Trương Huy nói: “Anh nhìn thấy không! Bên đó!”
“A a a a_____!” Triển Hành mất kiểm soát gào thét trên xe: “Tiểu sư phụ_____!”
Cửa xe và kính xe đều được đóng rất chặt, Lâm Cảnh Phong ở đối diện không thể nghe thấy, Đường Du ngủ say như chết, giống như đã bị làn sương đen kia hút mất tinh thần rồi.
Trương Huy khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
Triển Hành run lẩy bẩy đáp: “Tôi…tôi…tôi…”
Trương Huy túm lấy cổ áo Triển Hành: “Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ hả? Ngoài cửa sổ có gì?”
Triển Hành: “Không có gì hết! Tôi gặp ảo giác thôi!”
Trương Huy giống như còn khẩn trương hơn cả Triển Hành, lớn tiếng hỏi: “Cậu đã nhìn thấy cái gì!”
Triển Hành chỉ ra cửa kính đằng trước: “Anh…Anh…Anh tự nhìn đi! Không! Quay lại! Đừng nhìn!”
Lời vừa dứt, đèn trạm xăng chớp chớp rồi tắt phụt.
Cửa sổ bên trái kêu “Rầm” một tiếng.
Triển Hành: “…”
Trương Huy: “…”
Một cơn gió thổi tới, Triển Hành nói: “Anh…không có đóng cửa hả?”
Trương Huy: “Đóng rồi, đừng sợ, để anh xem xem. Tam gia đâu?”
Triển Hành: “Đang hút thuốc bên kia đường, muốn gọi anh ấy không?”
Trương Huy thuận tay nhặt một vật nhét vào trong túi quần: “Không, đừng xuống xe”
Triển Hành vừa liếc mắt liền nhìn thấy rõ vật đó_____một viên dạ minh châu lẳng lặng tỏa sáng trong bóng đêm. Cậu nhớ ra rồi, nó chính là định thi châu trong miệng cái xác nữ đời Thanh trong hang đá.
Triển Hành: “Anh trộm đồ?”
Trương Huy không trả lời.
Triển Hành: “Anh lấy viên châu làm gì? Chán sống rồi hả?”
Trương Huy rống: “Tôi cần thứ này!”
Triển Hành ngượng nghịu im miệng, Trương Huy run rẩy, kéo rèm xe lên một chút, trên cửa sổ hông vướng một cỗ thi thể.
Triển Hành triệt để sụp đổ, vung cờ lê gào to: “Cái gì thế này_____quỷ a!”
Triển Hành vừa hét, Trương huy cũng sợ nhảy dựng, vội không ngừng trốn tránh, Triển Hành cầm cờ lê đập dữ dội ra ngoài, nện cho cỗ thi thể kia văng đi.
——————————————————
Chương này ta có cảm giác giờ giấc lộn xộn, nhưng trong bản raw nó thế, ta cũng chả rõ nữa(〇_o)