Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 346 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Hoa Nam kiếm: trụ sở Tổ hành động đặc biệt _____ tên gọi khác: văn phòng của tiểu phân đội kiến trúc cưỡng chế phá dỡ thần bí.
Tủ lạnh trong phòng làm việc đã hỏng gần nửa tháng, có tưởng tượng được mùi vị của bia nóng nó như thế nào không?
Tóc Đỏ dọng lon bia lên bàn: “Thực sự y như uống nước tiểu!”
Tên vọc bàn tính cười nhạo: “Anh từng uống nước tiểu rồi à?”
Tóc Đỏ: “Nón xanh đi đâu rồi? Tìm kiểu gì mà lâu dữ vậy?”
Mắt Lam ngã nghiêng trên sô pha lật sách: “Không biết, hôm qua có gọi điện thoại tới, muốn nghe báo cáo không_____”
Mắt Lam nói báo cáo ra, Tóc Đỏ lại ngồi một hồi, rồi hỏi: “Cậu có tiền không?”
Mắt Lam: “Có một ít, chi?”
Tóc Đỏ: “Đem tủ lạnh ra ngoài sửa tạm trước”
Mắt Lam ngạc nhiên hỏi: “Ra ngoài thế nào được? Không có nhiệm vụ thì đâu thể rời căn cứ!”
Tóc Đỏ: “Đi bằng đường thủy”
Mắt Lam: “…”
Thế là Tóc Đỏ ở phía sau đẩy, Mắt Lam ở đằng trước kéo, đem tủ lạnh nhét vào miệng thông gió, men theo lối đi khúc khuỷu kéo nó một mạch lên mặt đất kiếm chỗ sửa.
Lúc Tóc Đỏ và tủ lạnh chen chúc ngoài miệng thông gió thì điện thoại reo.
Tóc Đỏ dùng vai đỡ tủ lạnh, tiếp điện thoại: “Gì thế?”
Giọng của Lục Thiếu Dung vang lên: “Đỏ ca, có thể giúp em tìm tiểu Tiện không?”
Tóc Đỏ: “Tự nghĩ cách đi, bận rồi, không rảnh”
Lục Thiếu Dung: “Giúp cái đi mà, Dương Dương sắp tức chết rồi, giữa trưa hôm qua ảnh gọi điện thoại cho thằng nhỏ đó, nửa đêm 12h mà nó dám bão xe trên xa lộ cao tốc, anh kêu em phải làm sao bây giờ?”
Tóc Đỏ ngẫm nghĩ: “Hôm qua Thanh gọi điện thoại bảo rằng con trai cậu phỏng chừng muốn đi Thượng Hải, hiện anh đang dời tủ lạnh, lát nữa giúp cậu hỏi kỹ sau”
Lục Thiếu Dung thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.
Triển Dương không đi làm, đang nằm dài trên giường buồn bực, Lục Thiếu Dung khom người ngồi bên mép giường, cravat vẫn chưa tháo, hàng mày y cau chặt, lát sau bấm số điện thoại của Tôn Lượng.
Trạm xe lửa La Thành.
Trương Huy, Đường Du, Hoắc Hổ, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành năm người đứng ở lối vào trạm.
Lâm Cảnh Phong: “Tạm biệt tại đây, tôi và tiểu Tiện đi Thượng Hải, phỏng chừng còn có chuyện cần xử lý”
Hoắc Hổ gật gật đầu, Trương Huy nói: “Chừng nào hết bận các cậu hãy tới nhà tôi, mọi người lại đoàn tụ, lần này may nhờ có cậu, cảm ơn, Triển Hành”
Lâm Cảnh Phong cau mày hỏi: “Sao lại may nhờ có cậu ta?”
Triển Hành xua tay, Lâm Cảnh Phong không truy vấn nữa, Trương Huy nhìn hai người họ một hồi, để tránh đưa tới nghi kỵ, bèn thành thật nói: “Tôi đã…mang một món đồ từ trong mộ ra”
Lâm Cảnh Phong triệt để á khẩu: “Tôi biết ngay mà”
Trương Huy cầm định thi châu, giải thích: “Tôi và anh trai cãi nhau một trận, là bởi vì viên châu này…Tam gia”
Tôn Lượng ném trả điện thoại lại cho Triển Hành, bình thản nói: “Nhóc chạy trốn bao nhiêu lần, thì cậu hai sẽ phụ trách tóm nhóc về bấy nhiêu lần, bye bye nhé, Triển Tiểu Kiện, cha nhóc đang chờ ở phi trường New York đấy, đừng chọc y giận nữa”
Triển Hành gào to: “Con hận chết cậu luôn! Cậu hai!”
Tôn Lượng ném cho Triển Hành một nụ hôn gió: “Cậu yêu nhóc, tiểu Tiện! Mau lên máy bay đi! Năm mới vui vẻ!”
Triển Hành ngay cả khóc cũng khóc không được, đành phải lên máy bay.
Khoang hạng nhất, thời gian bay tám tiếng.
Việc đầu tiên Triển Hành làm là mở điện thoại, bốn mươi cuộc gọi nhỡ, toàn là số của Lâm Cảnh Phong.
Cậu định gọi lại thì tiếp viên hàng không đã bắt đầu kiểm tra giá hành lý, dịu dàng nói: “Có thể phiền ngài khóa thiết bị điện tử không ạ?”
Triển Hành táo bạo nói: “Tôi muốn gọi điện thoại…” Đoạn ý thức được gì đó, cậu quay đầu lại nhìn một cái, hành khách trên chiếc phi cơ đều đã an vị cả, dường như chỉ chờ có mỗi mình mình.
Lâm Cảnh Phong đứng giữa trời tuyết, điện thoại reo.
Triển Hành: “Em bị cậu hai bắt lên máy bay rồi…”
Lâm Cảnh Phong: “Em không sao thì tốt rồi, đừng lo lắng cho anh”
Triển Hành: “Sẽ lập tức cất cánh ngay đấy, anh đừng vội…”
Lâm Cảnh Phong: “Cúp đây, hẹn gặp lại”
Cuộc trò chuyện gián đoạn, Triển Hành nhìn màn hình điện thoại, thời gian trò chuyện 7s, cậu khóa máy, tựa vào lưng ghế mỏi mệt thở dài.
Tết Trung Quốc, trên bầu trời Thượng Hải bay đầy hoa tuyết.
Lâm Cảnh Phong một mình uống rượu, giữa cơn đại tuyết ngoài phi trường, y gửi cho Triển Hành một tin nhắn:【Mau mau trưởng thành nhé, tiểu Tiện của anh.】
New York, đầu năm.
“Năm mới lại tới rồi, sắp trưởng thành rồi này, cục cưng của ba, hoan nghênh về nhà” Lục Thiếu Dung đứng ngoài lối nhập cảnh, mỉm cười nói với Triển Hành.
Triển Hành vào cửa quan rồi lại trở ra, kế hoạch trực tiếp mua vé máy bay về Thượng Hải tan tành mây khói.
Người trù tính toàn bộ âm mưu – Lục Thiến Dung – đắc ý cười tươi.
“Triển Dương đâu?”
Mệt mỏi vì bị lệch múi giờ, Triển Hành chẳng còn muốn nghĩ gì nữa, nếu đã bị bắt về, thì cũng nên cùng hai người cha nói chuyện đàng hoàng, bàn về tương lai và nhân sinh của mình.
Loại chuyện này, chỉ có thể kéo dài nhất thời, chứ không thể trì hoãn cả đời được.
Lục Thiếu Dung nhạy bén phát giác thấy không ổn: “Cha con đang chờ con ở nhà, Lâm Cảnh Phong đâu? Chẳng phải ba kêu anh cả và anh hai mời luôn cậu ta về cùng sao?”
Triển Hành: “Sao con biết được chứ! Ba hỏi hai người họ đi!”
Lục Thiếu Dung: “Được rồi, đừng la hét, về nhà trước nói sau”
Lục Thiếu Dung khoác vai Triển Hành, vẻ mặt Triển Hành ủ dột, nhưng nụ cười của Lục Thiếu Dung khiến tâm tình cậu nhẹ nhõm hơn chút ít, vì thế cậu ngoan ngoãn theo y về nhà.
—————————————————