Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 450 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Chúng ta đi đâu đây? Sau này phải làm gì?



Hai người Triển Lâm cũng mê mang hệt như tất cả các tiểu tình nhân trốn nhà khác, ai nấy đều ôm tâm sự, nhưng chẳng người nào mở miệng nói trước, cuối cùng vẫn là Lâm Cảnh Phong đề nghị: “Về nội địa trước, tiếng Quảng Đông nghe không hiểu”



Lâm Cảnh Phong và Triển Hành nắm tay nhau chờ qua cửa quan, điện thoại reo.



Triển Hành: “Aiz, anh là ai thế?” Chợt ý thức được âm lượng mình quá vang, vội thu nhỏ giọng: “Hổ ca?”



Hoắc Hổ ở đầu điện thoại bên kia tha thiết mong ngóng nói: “Nhớ cậu quá…”



Triển Hành vừa đi vừa la: “Đáng thương chưa, Trương Huy không cho anh ăn no hả?”



Hoắc Hổ: “Bên này khô bò ăn hổng ngon…”



Triển Hành: “Em có mua kẹo sữa, còn có khô bò Aji Ichiban nữa, có thể ăn liền”



Hoắc Hổ: “Khi nào cậu về? Chờ chút, để kêu Trương Huy huynh đệ nói chuyện với cậu”



Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi đưa điện thoại cho Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói vài câu, rồi cúp.



“Ăn ở đều do Trương Huy bỏ tiền” Lâm Cảnh Phong nói: “Mời chúng ta tới Kiềm Đông Nam chơi, đi không?”



Triển Hành nổi hứng nói: “Đi”



Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chẳng lên tiếng, Triển Hành nói: “Thư giãn đi, sau này sẽ về Bắc Kinh chứ?”



Lâm Cảnh Phong vẫn im lặng, Triển Hành nói: “Em đi gọi điện thoại đặt vé máy bay, dừng chân ở đâu đây?”



Lúc qua cửa quan thì đã xế chiều, Lâm Cảnh Phong nói: “Đi dạo đây đó trước đã, đặt vé bay tới Quý Dương trong đêm nay”



Triển Hành: “Nhà Trương Huy có gì vui không nhỉ?”



Lâm Cảnh Phong: “Không biết…Hình như anh ta có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nhờ chúng ta giúp, đương nhiên sẽ trả tiền, thù lao gặp mặt thỏa thuận, bởi vì em không có đó, nên Hổ ca vẫn chưa đáp ứng, tiểu Đường cũng không chịu, giờ anh ta vẫn chưa về nhà”



Triển Hành gật gật đầu, thời gian còn sớm, hai người đi dạo quanh vùng một vòng, trong cửa hiệu bày đầy bình hoa nghệ thuật, có đồ cổ, cũng có tân phảng, giá của mỗi món đều đi kèm một chuỗi số 0 đằng sau.



Triển Hành xem qua giá các món hàng, nói: “Sau này chúng ta cũng có thể bán vài món cựu phảng, không tệ đúng không? Không cần chạy trốn bán sống bán chết nữa”



Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, y khoác vai Triển Hành: “Anh nói thẳng, tiểu Tiện, nếu em hối hận, vẫn có thể trở về”



Triển Hành: “…”



Lâm Cảnh Phong: “Anh muốn làm một chuyến lớn”



Triển Hành nghe không rõ, lập tức vui sướng điên cuồng: “Giờ đi thuê phòng?”



Lâm Cảnh Phong tức giận nói: “Là làm một chuyến! Chứ không phải làm một pháo!” Oán hận đẩy đầu Triển Hành, quay lưng bỏ đi. [*một chuyến (yī piào) đọc na ná với một pháo (yī bāo)]



Triển Hành vội đuổi theo sau Lâm Cảnh Phong, hỏi: “Cái gì? Anh nói cái gì?”



Lâm Cảnh Phong nói: “Anh muốn kiếm một khoản cuối cùng, xong sẽ thu tay, ít nhất cũng phải làm một cuộc mua bán chục triệu, một khi tiền đến tay, chúng ta sẽ không cần chạy đông chạy tây nữa”



Triển Hành: “Không hay đâu, nguy hiểm lắm, để em nghĩ xem, anh bán cái hộp chưa?”



Lâm Cảnh Phong: “Gửi chỗ Bân tẩu rồi, chị ấy sẽ nghĩ cách giúp anh, anh nghi Thanh Vân trai ở Phan Gia viên có tai mắt của lão già”



Triển Hành: “Trước hết chúng ta hãy gom tiền lại đã, được không?”



Lâm Cảnh Phong: “Được, cho em quản cả đấy, nhưng còn lâu lắm mới đủ”



Triển Hành: “Không đủ thì kinh doanh buôn bán gì đó, từ từ mà kiếm”



Lâm Cảnh Phong không vui nói: “Anh là đang báo cho em biết, chứ không phải trưng cầu ý kiến em. Anh đã nghĩ kỹ rồi, lần này sẽ là chuyến cuối cùng”



Triển Hành: “Thường trong phim truyền hình và phim điện ảnh, ‘Lần cuối cùng’ trước khi rửa tay gác kiếm của nhân vật chính đều có kết cuộc nát bét”



Lâm Cảnh Phong: “…”



Triển Hành: “Em chỉ nói giỡn cho vui thôi”



Lâm Cảnh Phong: “Mặc kệ em có đồng ý hay không, anh cũng sẽ làm. Nếu em không chấp nhận được, thì giờ cứ về nhà đi, vẫn còn kịp đấy”



Triển Hành: “Không làm là không làm, nếu đã quyết định rồi, tại sao lại còn muốn thêm chuyến cuối nữa chứ?”




“Triển Hành_____”



Hoắc Hổ lệ nóng tràn mi cùng Triển Hành gào khóc ôm nhau, kế tiếp đẩy Triển Hành qua một bên, bắt đầu lục ba lô của cậu: “Đồ cậu đem cho đại ca đâu?”



Triển Hành tức giận: “Anh chỉ biết có ăn thôi! Không có quà gì tặng em à?”



Hoắc Hổ lấy một đống lọ pha lê từ trên kệ xuống, trong lọ chứa toàn đám côn trùng hình thù quái dị: “Nè, cho cậu. Tiểu Đường khỏe hơn chưa?”



Triển Hành: “Em không thèm đám bướm này đâu! Cái tên ngốc, ngay cả tiêu bản cũng không biết làm, tụi nó bẹp lép hết trơn rồi! Anh không biết hong khô nó hả!”



Đường Du la hét ỏm tỏi: “Lấy cái lọ ra! Tôi ghét côn trùng a a a_____!”



Lâm Cảnh Phong: “Ba cái tên kia đừng có om sòm nữa!”



Trương Huy kêu khổ thấu trời, mấy bữa trước chỉ có Đường Du và Hoắc Hổ thì hết thảy coi như bình thường, giờ có thêm thằng nhỏ Triển Hành, sức phá hoại đúng là không ngừng chất chồng theo cấp số nhân, Triển Hành mới tới có 5’ đã muốn lật tung cả căn nhà sàn.



Có người bưng chén thuốc đẩy cửa tiến vào, Trương Huy nói: “Đây là nước vỏ lựu, uống đi”



Triển Hành nói: “Bỏ thêm chút đường cho cậu ta đi, trông có vẻ chát quá”



Đường Du nói: “Sắp tèo tới nơi rồi còn ở đó lo chát với chả đường”



Trương Huy lấy nước vỏ lựu cho Đường Du uống, anh phân phó: “Triển Hành đè cục đá giùm cậu ấy, đừng buông lỏng” Đoạn xoay người đi tìm đồ.



Đường Du hít vào hít vào, Triển Hành nói: “Á! Ló chân ra rồi! Dùng sức đi!”



Đường Du ụa một tiếng, kế tiếp há miệng nôn ra một đống nước lựu chát ngắt, phun đầy cả người.



Trong nước lựu có một con sâu nhỏ màu vàng kim đang ngọ nguậy, còn có thêm một con sâu nhỏ màu lục khác cắn chặt đuôi nó không nhả.



Đường Du thở phào một hơi.



Triển Hành: “Eh? Nó là kim tằm cổ hả?”



Đường Du: “Cầm lại tôi xem xem”



Triển Hành nhặt con sâu nhỏ màu vàng kim nọ lên, Trương Huy bưng một cái vò sứ vào, lập tức biến sắc: “Đừng đụng vào!”



Con sâu nhỏ vàng kim vừa nhặt lên đã mất tiêu, Triển Hành ngơ ngác: “???”



Trương Huy: “Nó chạy vào trong người cậu rồi”



Triển Hành: “…”



Đường Du: “Há há há há! Cho mi tay tiện!”



Triển Hành lật bàn: “Mi cố ý! Sát_____!”



Thế là Trương Huy lại phải bào chế thêm lần nữa, lần này đổi sang Triển Hành nằm ngửa, Đường Du ở một bên sung sướng trên nỗi đau của người ta: “Sắp sinh hả? Ló chân ra rồi kìa!”



Sau lần thứ hai bị nôn ra, con sâu nhỏ rớt xuống nền nhà, Trương Huy lập tức dùng vò chụp lấy nó, rồi lấy một miếng bùa que nhét vào kẽ hở giữa miệng vò và sàn nhà, lật cái vò lại, gấp gọn bùa que, hàn kín miệng vò, dùng bùn trát thật chặt, rồi giao cho người mang ra ngoài.



Trương Huy quệt mồ hôi: “Có thể ăn cơm rồi”



Lâm Cảnh Phong: “Giờ mới biết làm đàn anh của đám con nít mệt thật”



Trương Huy rầu rĩ gật đầu.



Triển Hành và Đường Du mặt mày xanh xao, đứa nào cũng tay tiện và xúi quẩy y chang nhau, mới trừ cổ xong, cả hai đều uể oải không có tinh thần, tộc nhân bưng đồ ăn lên rồi lui xuống, nào là canh chua cá, sơn trân dã vị, thịt hươu nai, nấm quý măng trúc bày đầy một bàn…Còn có rượu ngon do trại tự ủ nữa.



Triển Hành: “Em không uống đâu, hức_____cả người đầy mùi lựu”



Trương Huy: “Biết rồi, có chuẩn bị nước mật cho hai cậu đây, nào, Hoắc đại ca, Lâm huynh đệ…”



Trương Huy đích thân bê vò qua châm đầy rượu cho Lâm Cảnh Phong và Hoắc Hổ, bưng chén nói: “Trương Huy kính các vị một chén, cảm ơn đã nể mặt”



Nhưng Lâm Cảnh Phong không nâng chén, chỉ hờ hững nói: “Rượu này chưa thể uống được, anh gọi bọn tôi tới để làm gì? Giờ nói được chưa? Anh phải nói rõ tôi mới dám uống”



Trương Huy thở dài, đặt chén xuống, giống như đang suy nghĩ xem phải bắt đầu nói từ đâu, thật lâu sau mở miệng: “Các cậu có biết cổ quốc Ba Thục thời Tiên Tần không?”



—————————————–