Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 455 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Mưa xuân quý như dầu, nhưng Lâm Cảnh Phong thực sự không muốn nó dai dẳng thêm nữa, kể từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên vào đêm qua, cơn mưa liền rơi rả rích không ngừng.
Sáng sớm hôm sau, bếp lò bị thấm ướt, mọi người ăn qua loa một ít bánh bích quy và sữa bò, Triển Hành và Đường Du loay hoay với cái lò vi ba cầm tay, tính nghiên cứu món gì đó, tiếc rằng Lâm Cảnh Phong chẳng buồn tặng cho nửa điểm tâm tình nào: “Đi mau lên, van hai đứa bây, bộ tưởng ra ngoài chơi xuân sao?”
Qua hồ, đi tiếp nữa là ngõ cụt, cả thiên địa tối mịt, ống quần mọi người đã bị cỏ dại quệt ướt, cái nồi inox đội đầu của Hoắc Hổ còn bị hạt mưa rơi trúng kêu lộp độp.
Trương Soái: “Ban đầu bên kia vốn có đường, sau khi hạt châu mất, tôi bèn lấp kín sơn động ở dưới lại”
Lâm Cảnh Phong tiến lên trên vách núi kiểm tra, thấy xung quanh chất vô số đá vụn ngổn ngang, trên vách đá còn cắm con bù nhìn rơm và vải dính máu này nọ, đoán chừng là vài phương pháp khẩn cấp của người Bặc, y thoáng nhìn lên trên, nói: “Này là phong ấn?”
Trương Soái gật đầu: “Tôi cũng chả biết có tác dụng không, dỡ ra để vào chứ? Băng qua cái sơn động này, tới đầu bên kia là đến lòng chảo hình vòng, trong lòng chảo chính là nơi đặt quan tài Bặc mẫu. Tổ tiên dặn rằng, nếu quan trận có biến, thì phải lấp kín lối vào nơi này lại”
Lâm Cảnh Phong ngăn cản: “Tạm thời đừng dỡ, chúng ta thử trèo qua vách đá xem”
Y quăng móc câu ra, mắc trên vách đá trơn ướt, Đường Du nói: “Cho tôi thời gian nửa ngày, tôi có thể lắp ráp ra một chiếc xe leo núi tám chân”
Lâm Cảnh Phong: “Thôi khỏi, mấy cái món linh tinh của cậu đều không đáng tin”
Trương Soái mặt mày đưa đám nói: “Hôm qua bị tiểu Tiện giật điện một phát, đám cổ mang theo trên người chết muốn sạch hết rồi”
Lâm Cảnh Phong lên vách đá mắc lưỡi móc, Triển Hành kéo cung, khẩn trương ngó chừng, sợ có xác Macaque thình lình bổ nhào ra, Lâm Cảnh Phong từ từ trèo lên, đã cách mặt đất 50m, trở thành một chấm đen nhỏ, lỡ mà té xuống, ắt tan xương nát thịt.
“Đừng sợ” Trương Soái nói: “Công phu của Tam gia tốt lắm”
Tim Triển Hành muốn thót lên tới cổ họng, cậu lại phát hiện trên chỗ cao nhất vách núi, phía bên phải, có một cái hang, trong hang tối mù, cái gì cũng không thấy, cậu dời ống ngắm sang bên đó, trông thấy một cái đầu người.
“Thấy anh không? Tiểu Tiện!” Lâm Cảnh Phong không ngừng tay, nhưng dường như cảm giác được nỗi lo lắng của Triển Hành, bèn hô lớn.
Giọng Triển Hành run run: “Thấy, anh cẩn thận, ở bên tay phải anh có một lối đi, có lẽ là sào huyệt của lũ quỷ hôm qua đó”
Lâm Cảnh Phong hơi ngừng động tác, hô: “Biết rồi, đừng khẩn trương quá”
Triển Hành vẫn còn dùng cung chỉa lên, Lâm Cảnh Phong từ từ đến gần đỉnh vách đá, còn hơn ba mươi mét nữa.
“Tiểu Tiện!” Lâm Cảnh Phong cất cao giọng nói: “Sau này mua cái nhà, mời ba em tới ở nhé”
Triển Hành mỉm cười nói: “Được”
Lâm Cảnh Phong lại hỏi: “Em thích con nít không?”
Triển Hành: “Thích, anh muốn sinh cho em một đứa hả?”
Lâm Cảnh Phong: “Đừng nói ngược, em sinh cũng được vậy, nhưng sinh ra rồi biết nuôi không? Bản thân em cũng là đứa con nít chứ đâu”
Mọi người đều bật cười, Lâm Cảnh Phong thầm buồn cười trong lòng, chầm chậm trèo lên, bầu không khí thả lỏng hơn không ít, nhưng chốc lát sau, trời đất như có cảm ứng, truyền tới âm thanh “Y y a a” của trẻ nhỏ.
Trương Soái mờ mịt ngó nghiêng, âm thanh đó giống như từ trên trời vọng xuống, Lâm Cảnh Phong ngừng tay, Triển Hành nói: “Đừng ngừng! Trèo tiếp đi!”
Đường Du nghe mà sởn gai ốc cùng mình, hỏi: “Thứ gì vậy? Ban ngày ban mặt cũng có quỷ nữa hả?!”
Trương Soái ra hiệu bình tĩnh, trên bầu trời mây đen vần vũ, bốn phía u ám, nước mưa rơi lên hồ lan tỏa từng gợn sóng, dưới màn trời ảm đạm, vô số tiếng kêu đan xen vang vọng chung quanh vách đá.
“Nó đang cảnh cáo chúng ta không được xâm nhập vào địa bàn của nó, từ năm ngàn năm trước, loài khỉ đen rất ít được ghi chép lại, Trung Quốc cổ đại ghi rằng, nó kêu là ‘Macaque’. Đây là hóa thạch sống của loài Macaque, móng vuốt của nó vô cùng sắc bén…”
“Trông y như một con sóc” Lão Hoàng tỏ ra hết sức hứng thú bình luận: “Chúng ta tiếp tục đi tới nào”
Ống kính lại rung lắc, mọi người kinh hô, hình ảnh tối đen.
Người đàn ông tắt camera, nhưng ghi âm vẫn còn mở, anh ta nôn nóng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao” Giọng một người xa lạ nói: “Thoa chút thảo dược của chúng tôi là được”
Cô gái tên Hồ Vân nọ nói: “Đừng dùng lung tung, phải dùng cồn I-ot sát trùng trước”
Người xa lạ thô lỗ nói: “Cô không hiểu đâu, dân núi có cách riêng của dân núi, phải dựa theo quy tắc của chúng tôi, không sai đâu”
Ống kính lại mở, trong hình ảnh xuất hiện một người đàn ông trung niên râu quai nón, ông ta lấy một nắm thuốc bột màu trắng từ trong túi ra, vẩy đều lên cánh tay người đàn ông, ngửa đầu uống hớp rượu phun lên, lát sau thuốc bột kêu lách tách, không ngừng bốc khói, người đàn ông nọ kêu gào thảm thiết.
“Vôi?” Lâm Cảnh Phong hỏi.
Trương Soái ra hiệu xem tiếp, một tay của Râu quai nón đè lên cánh tay người đàn ông nọ, xoa nhẹ qua ba lằn vết thương do bị cào, miệng niệm lầm rầm mấy câu.
Trương Soái nói: “Chú văn trừ tà của người Miêu, xem bộ người này biết chút bí quyết”
“Anh biết không?” Triển Hành hỏi.
Trương Soái: “Biết, nhưng không phiền phức như ông ta”
Tiếng phụ nữ mắng: “Làm vậy sẽ để lại miệng vết thương”
Trương Soái và Râu quai nón trên phim đồng thời cất tiếng mỉa mai: “Ngu xuẩn”
Râu quai nón xử lý xong vết thương trên cánh tay lão Hoàng, chuyển sang người nữ, người nữ vội nói: “Tôi tôi…tôi tự làm. Tôi có nước oxy già”
Râu quai nón nhấn mạnh nhiều lần, nhưng người phụ nữ không chịu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không dùng thuốc của mấy anh!”
Râu quai nón đành thôi.
Trương Soái nói: “Cô ta chết chắc rồi”
“Tại sao?” Lâm Cảnh Phong hỏi.
Trương Soái: “Mu bàn tay cô ta đã bị thả cổ, tôi vẫn chưa thấy rõ con Macaque kia ra tay, nhưng sau khi bị cào trúng, đã có cổ trùng ẩn náu chui vào”
Triển Hành hiếu kỳ: “Macaque biết thả cổ hả? Chúng cũng biết dùng sao?”
Trương Soái cau mày, kêu Đường Du cho đứng vài hình ảnh, xem đi xem lại vết thương nọ, chợt chỉ vào một chỗ nào đó trên màn hình: “Các cậu xem cánh tay cô ta kìa”
Chỗ khuỷu tay người phụ nữ nổi lên màu tím nhàn nhạt, dưới da có một điểm gồ cực kỳ bí ẩn.
Trương Soái nói: “Trên mình Macaque mang ít nhất cũng phải hơn trăm loại cổ độc, xem tiếp rồi nói sau”
——————————————