Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 457 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
“Có rất nhiều nghi điểm” Lâm Cảnh Phong trầm ngâm hồi lâu, rồi mới mở miệng nói: “Chúng ta sắp xếp một chút”
Trương Soái: “Cậu hỏi, tôi đáp”
Lâm Cảnh Phong nói trước: “Macaque trong núi, các anh chưa từng thấy qua à?”
Trương Soái: “Chưa, kể từ lúc nhỏ, bốn năm vào cấm địa một lần; cho đến năm hai mươi tuổi bắt đầu dẫn Trương Huy vào, từng thấy…Macaque một hai lần, đều là Macaque vàng”
Lâm Cảnh Phong: “Cũng có nghĩa là, khi đó vẫn chưa có thi biến”
Trương Soái gật gật đầu: “Nhiều Macaque như vậy, tụi đó ở đâu chui ra? Tụi nó sợ xương Phật trên người tiểu Tiện, hẳn là một loại âm quỷ”
Lâm Cảnh Phong không nêu ý kiến gì, hỏi tiếp: “Về hang cổ trong lòng núi, anh bảo chúng phân bố dầy đặc, toàn là mạng lưới hang đá cổ trùng, chúng là do các anh bố trí ư?”
Trương Soái đáp: “Không phải, điều này là khẳng định, tuyệt đố không phải. Trong cấm địa vốn không có bất cứ loại cổ nào, tất cả cổ trùng đều nằm trên người Bặc mẫu”
Lâm Cảnh Phong: “Có khi nào là do Bặc mẫu chuyển dời ra không?”
Trương Soái: “Chuyện này cũng không có khả năng”
Lâm Cảnh Phong lại im lặng.
Triển Hành xen miệng vào: “Trong khoảng thời gian từ lúc Trương Huy dẫn bạn gái anh ấy vào, cho đến khi cuộn băng ghi hình này phát sinh, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó”
Lâm Cảnh Phong: “Tôi cũng nghĩ vậy, trước hết thăm dò sơ sơ một chút, rồi hẳn vào cấm địa, có thế mục đích của chúng ta mới rõ ràng. Có khả năng nào dẫn tới hang động rải đầy cổ trùng không?”
Trương Soái ngẫm nghĩ, đáp: “Trừ phi Bặc mẫu thi biến, thả cổ trên toàn thân mình ra, men theo sơn động đi một vòng”
Lâm Cảnh Phong chợt loáng thoáng có đầu mối, y giơ tay ra hiệu người bên cạnh đừng lên tiếng, thật lâu sau lại hỏi: “Trương Soái, năm xưa khi mở cấm địa lần đầu, có để lại ghi chép gì không?”
Trương Soái: “Không”
Lâm Cảnh Phong: “Bặc mẫu chết đi, có khả năng sinh con không?”
Trương Soái sửng sốt.
“Tuyệt đối không thể!” Trương Soái nói: “Nhân thi cổ cần phải có tấm thân trong trắng, thai nhi có khả năng điều hòa khí thiên địa, sẽ bảo vệ người mẹ, năm xưa lúc thả cổ nếu Bặc mẫu mang thai, thì tuyệt đối không thể hoàn thiện Thiên quan trận”
Hoắc Hổ chợt hỏi: “Vậy chết rồi thì sao?”
Tất cả mọi người đồng thời cảm nhận được một cơn lạnh sống lưng.
Lâm Cảnh Phong: “Tôi từng nghe truyền thuyết về nữ thi sinh ra đứa con quỷ”
Trương Soái nói: “Tôi cảm thấy không phải như vậy, Tam gia. Các cậu hoài nghi sau khi chết, Bặc mẫu còn có khả năng sinh đứa con quỷ sao?”
Lâm Cảnh Phong: “Cho nên tôi mới hỏi anh, năm xưa có để lại ghi chép gì không, sinh tiền Bặc mẫu là xử nữ, chẳng hề nói lên rằng sau khi chết bà ấy vẫn là xử nữ. Nếu có người vào cấm địa…”
Trương Soái: “Chuyện này sao có thể? Trừ đại Tư tế và thiếu Tư tế, không ai có thể đột phá tầng thụ cổ đầu tiên của cấm địa cả”
Lâm Cảnh Phong: “Nếu người gian thi là bản thân đại Tư tế thì sao?”
Trương Soái bàng hoàng, lâm vào trong hồi ức miên man, Hoắc Hổ vẫn nghe chưa hiểu, bèn nói: “Huynh đệ, khẩu vị của anh đúng là dữ dội thiệt ha”
Triển Hành dở khóc dở cười: “Đương nhiên không phải nói anh ấy! Mà là nói đại Tư tế mấy trăm năm trước kìa”
Trương Soái lẩm bẩm: “Đại Tư tế đầu tiên của người Kiềm Bặc, cuối cùng quả thật không có rời cấm địa, chẳng lẽ thật sự là vậy?”
“Đừng tới gần cái cây, Trương Soái” Lâm Cảnh Phong nói: “Trước hết hãy điều tra rõ xung quanh trước, giờ chưa cần vội”
Đường Du lấy laptop trong balo ra, lấy ra hai mươi cây kim mảnh: “Giao cho cậu này, tiểu Tiện, đem mấy thứ này ném lên trên đi”
Triển Hành đứng sát vách lòng chảo ngẩng đầu lên, xoay một vòng tại chỗ, huyền quan cổ đại rải rác đầy vách núi, trên tảng đá vẽ kín phù văn và đồ án của người Bặc, trong từng hang động giấu quan tài, dường như đều chôn vùi một đoạn cố sự xa xưa.
Triển Hành rút cây châm kim loại đầu tiên ra, ném lên cao, nó xoay vù vù bay đi, rơi keng bên rìa hang đá trên vách núi.
Laptop của Đường Du kêu tít tít, bắt đầu phân tích không gian.
Trương Soái cười nói: “Ra chiêu đẹp thật”
Đường Du nhìn màn hình máy tính: “Nói rồi mà, không có cậu ta không được”
Triển Hành: “Cây tiếp theo ném hướng nào?”
Đường Du cũng không ngẩng đầu, nói: “Cậu tự quyết định đi, dịch ra một chút, chỉ có hai mươi cây, đừng làm rớt hỏng đấy”
Triển Hành cởi trường cung sau lưng ra, lắp châm kim loại vào, đồng tử phản chiếu vách đá mênh mang, bầu trời xanh thẳm, quan tài ngàn năm.
Buông dây.
Lại một cây châm kim loại lóe sáng bay lên nơi cao nhất vách đá, lướt qua hơn trăm mét không gian, bay vào hang đá.
“Tuyệt!” Trương Soái hoan hô.
Triển Hành lần lượt lắp tiễn, buông dây, chẳng mấy chốc tất cả châm kim loại đều bị bắn hết lên trước cửa động huyền quan.
Một bức sơ đồ thông đạo ngầm to lớn trải ra trên laptop.
Lâm Cảnh Phong nheo mắt, nhìn sơ đồ thông đạo, thông đạo đó thực sự quá lớn, dính nhau như mạng nhện, bao la phức tạp.
“Giờ đứa bé quỷ nhất định là đang ở một nơi nào đó trong hang đá” Lâm Cảnh Phong nói: “Phải tìm ra nó”
Trương Soái:”Vậy, hai anh em bọn tôi lên trên, chọn một lối, các cậu ở ngoài chờ”
Trương Huy gật đầu, nhưng Lâm Cảnh Phong lại có cách khác, hỏi: “Đường Du, cậu có thiết bị cảm ứng điện tử không?”
Đường Du: “Có, vốn có bốn cái, nhưng mỗi lần tổ hành động đặc biệt ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ đi hai người, cho nên không mang nhiều trên mình”
Cậu lấy ra hai cái huy hiệu to cỡ nắp chai bia: “Gắn cái này lên người, là có thể xuất hiện trên bản đồ của tôi”
Lâm Cảnh Phong lấy một cái, nói: “Cái kia cho hai anh em anh quyết định”
Trương Soái: “Để tôi, Trương Huy ở đây bảo vệ bọn họ. Mỗi người cầm một cái máy bộ đàm à?”
Lâm Cảnh Phong và Trương Soái đeo huy hiệu vào, Trương Huy cởi một chuỗi châu trầm hương trên tay xuống, giao cho Trương Soái, Trương Soái lại giao cho Lâm Cảnh Phong: “Đeo cái này vào, vào hang không sợ cổ trùng”
Lâm Cảnh Phong đeo xong, cùng Trương Soái chạy theo hai hướng khác nhau.
Lâm Cảnh Phong lấy dây móc từ trong túi ra, khua một vòng, móc vào rìa hang đá được chọn, y chậm rãi trèo lên.
Còn Trương Soái không biết dùng phép thuật gì, hai tay áp vào vách đá, lúc trèo lên thân thể cư nhiên như hút vào vách đá, tự do hành động, cuối cùng chọn một cái hang chui vào.
Triển Hành mở bộ đàm, cuộc săn lùng bắt đầu.
—————————————————-