Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 461 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Bắc Kinh, Phan gia viên.
Vào xuân, người nước ngoài lui tới mua hàng lũ lượt không dứt, không khí tết chưa tan, dây pháo nhựa vẫn còn treo dưới mái hiên nhà.
Trong núi không rõ năm tháng, Triển Hành loáng thoáng cảm thấy đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng tính từ mùng ba đầu năm rời khỏi New York tới nay, bất quá chỉ mới có mười ngày ngắn ngủi, hiện còn chưa tới mười lăm tháng giêng.
Cửa lớn Thanh Vân trai đóng chặt, Lâm Cảnh Phong một tay dắt Triển Hành, một tay cầm vòng sư tử trên cánh cửa gỗ sơn đen gõ gõ, chẳng có động tĩnh gì.
“Đi nghỉ mát rồi à?” Triển Hành hỏi.
Lâm Cảnh Phong nheo mắt, chuyện này không khớp với suy đoán của y, Hành Vân tàn tật, tết nhất lại là thời gian kinh doanh tốt nhất, hẳn sẽ không rời tiệm mới đúng, chẳng lẽ anh trai cô ta xảy ra chuyện gì rồi? Y quay đầu lại nhìn, không phát hiện người nào theo dõi hết.
Hàng chất đầy balô không có chỗ tiêu thụ, Lâm Cảnh Phong trầm mặc ra khỏi Phan gia viên, vẫn nắm chặt tay Triển Hành như cũ.
Lâm Cảnh Phong: “Anh phải liên lạc với Bân tẩu, phải bán đồ trong túi mới có tiền”
Triển Hành: “Được bao nhiêu tiền, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Lâm Cảnh Phong: “Em nghĩ sao?”
Triển Hành lắp bắp nói: “Ơ…tìm nơi nào ở trước há?”
Lâm Cảnh Phong hơi suy tư, gật đầu nói: “Được, anh đi coi thử”
Triển Hành: “Để em hỏi cậu hai, nhờ cậu giúp chúng ta tìm một căn nhà?”
Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, Triển Hành vội giải thích: “Chúng ta tự bỏ tiền mua, mua căn nhỏ nhỏ chút”
Lâm Cảnh Phong nghiêm mặt nói: “Này vợ, em có biết ‘Căn nhà nhỏ nhỏ’ ở Bắc Kinh bao nhiêu tiền không?”
Vẻ mặt Triển Hành mờ mịt: “Bộ mắc lắm hả? Thuê cũng được mà”
Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ: “Thuê thì có thể cân nhắc”
Triển Hành nối thông điện thoại: “Này, cậu hai hả”
Tôn Lượng: “Thằng nào đấy?”
Triển Hành: “Phắc! Cháu trai cậu nè! Con về Bắc Kinh rồi, cậu hai, cậu đang làm gì đó”
Tôn Lượng: “Cháu trai? Ông đây làm gì có thằng cháu trai nào? Xéo!” Đoạn cúp điện thoại.
Triển Hành: “…”
Lâm Cảnh Phong: “???”
Triển Hành chỉ muốn gầm thét quăng điện thoại, rốt cuộc cũng hiểu ra, mấy người này thông đồng với nhau cả rồi! Đáng hận!
Lâm Cảnh Phong: “Cậu ấy không để ý em à? Không sao, anh đi liên hệ thuê nhà, hôm nay tạm thời tìm khách sạn ở trước đã”
Triển Hành mặt ủ mày chau, điện thoại lại vang, là giọng của Lục Diêu.
Triển Hành: “Má cậu hai đó à? Em đang bị bà ngoại lấy thước khẽ tay ở Canada đấy phải không?”
Lục Diêu đáng thương nói: “Haiz, đừng nhắc nữa, anh hai, em đang ở nhà cậu hai”
Triển Hành chả hiểu mô tê gì, Lục Diêu lại nhã nhặn hiền thục nói: “Anh ơi, anh có thể qua đây một chuyến không? Nghe bảo, Triển Dương và Lục Thiếu Dung…”
Tôn Lượng giật điện thoại qua, hỏi: “Không giỡn nữa, tiểu Tiện nhóc đang ở đâu?”
Triển Hành tức giận nói: “Ông là ai đấy?”
Tôn Lượng: “Được rồi được rồi, cho cái địa chỉ, lát nữa phái người tới đón nhóc”
Triển Hành báo địa chỉ xong, cúp điện thoại, mặt mày thâm thù đại hận, Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Sao vậy?”
Triển Hành: “Tạm thời về nhà cậu hai, tối nay ở lại nhà cậu ấy được không?”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu: “Đương nhiên, mang ít quà qua chứ? Đi thôi, chúng ta đi dạo trước đã”
Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành đi loanh quanh trong siêu thị, Triển Hành nói: “Chắc cậu ấy không ăn mấy cái này đâu…”
Lâm Cảnh Phong: “Có lòng là được rồi, không ăn thì mang cho chó, dù sao quà cáp vẫn phải tặng, chừng gặp cậu ấy phải nói gì nhỉ? Hồi trước ở bệnh viện gặp mặt lần đầu, cậu ấy không chú ý tới anh”
Triển Hành cười nói: “Tính tình cậu ấy tốt lắm, chưa bao giờ vênh váo, cứ tự nhiên là được”
Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Đó là đối với bọn em, phỏng chừng đối với người ngoài còn chả được vài câu khách sáo nữa ấy”
Triển Hành nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, em gái em đang ở nhà cậu, lát nữa gặp mặt, anh tuyệt đối phải chú ý một điều, đừng nói lỡ lời”
Lâm Cảnh Phong: “?”
Triển Hành: “Nhỏ em em ấy mà, bình thường ghét người khác kêu nó là ‘Bé gái’ nhất, đừng coi nó như con nít, hơn nữa anh cũng biết đó, nó thích cậu hai em…”
Lâm Cảnh Phong: “Biết, không được chê con bé nhỏ trước mặt cậu hai em chứ gì, rõ rồi”
Lâm Cảnh Phong cười nói: “Em bao đồng vậy làm gì, một người là anh kết nghĩa của em, một người là em gái em…”
Triển Hành: “Rõ lừa đảo! Hổ ca ngay cả tiền dùng tờ nào cũng không biết, không có gì còn đỡ, lỡ nhỏ em em thích ảnh thì sao, đi theo ảnh hớp gió Tây Bắc hả? Không được! Tuyệt đối không được!”
Lâm Cảnh Phong kéo tay Triển Hành lại, mỉm cười nhìn cậu.
Triển Hành: “Em phải có trách nhiệm với em gái em!”
Lâm Cảnh Phong: “Tình yêu là chuyện của bản thân mỗi người, cưng ạ”
Triển Hành: “Em gái em vẫn còn là con nít! Nó căn bản không hiểu tình yêu là gì, đối với cậu hai em cũng thế! Em nghĩ em phải bắt đầu hướng dẫn nó…”
Chợt Lâm Cảnh Phong nói: “Cha em cũng nghĩ vậy về em đấy, mấy câu mới nãy giọng điệu thật sự y hệt cha em”
Triển Hành ngẩn người, nhớ tới lời dạy bảo của Triển Dương và Lục Thiếu Dung, cùng với việc phản đối quan hệ giữa cậu là Lâm Cảnh Phong, đột nhiên cậu hiểu ra gì đó.
Cậu tự giễu cười cười, nói: “Hiểu rồi”
Lâm Cảnh Phong: “Thật ra Hổ ca cũng không tệ, nhìn lại xem, anh nghĩ em gái em chẳng qua là cần một người tâm sự thôi”
Hoắc Hổ: “Ly hôn là gì? Anh và mấy đứa con…đều ngã bệnh”
Trong lòng Lục Diêu kinh hãi: “Trị được không?”
Hoắc Hổ đau khổ nói: “Con trai, con gái đều bị, trên mặt mọc đầy lông…”
Lục Diêu kinh ngạc: “Là hiện tượng lại giống đó, mấy đứa con đều bị vậy hết à? Rồi sao nữa? Em nhớ đây là trường hợp hiếm có a”
Hoắc Hổ gật gật đầu, hồi tưởng lại chuyện xưa: “Anh muốn nuôi lớn tụi nhỏ, nhưng sau…Vợ anh dìm chết tụi nó”
Lục Diêu thét “A” một tiếng, không cầm được nước mắt: “Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?”
Hoắc Hổ cúi gầm đầu: “Lúc anh rời khỏi cung Potala, cô ta nhân lúc anh không hay biết, đã mang đám nhỏ tới hồ Namtso, tự tay dìm chết, rồi nhận nuôi hai đứa nhỏ khác, nói với bên ngoài rằng đó là cốt nhục của tụi anh…”
Lục Diêu che miệng, đồng cảm mà sờ sờ đầu Hoắc Hổ.
Hoắc Hổ nói: “Cho nên anh…mới không còn thích ai nữa. Anh rất thích chơi với đám nhỏ, anh trai em và em đều là những đứa trẻ đáng yêu”
Lục Diêu thấy tiền căn hậu quả thực sự chẳng đầu chẳng đuôi gì hết, không logic tí nào, Hoắc Hổ nói: “Đừng nghĩ nữa, em phải gắng lên!”
Lục Diêu rưng rưng nước mắt, gật gật đầu.
Tại tường rào nhà Tôn Lượng, trên đầu tường có một con mèo hoa màu trắng sữa đang ngồi, Hoắc Hổ nhìn một lúc rồi xoắn tay áo tới gần, lật đuôi nó lên dòm.
Con mèo hoa kia vểnh mông, chả hiểu mô tê gì, quay đầu lại liếc Hoắc Hổ một cái.
Hoắc Hổ thất vọng nói: “Đực à”
Mèo hoa: “?”
Mèo hoa kêu “Meo” một tiếng, Triển Hành ở trên cầu thang nói: “Lục Diêu, vào uống chocolate nóng nè, bên ngoài lạnh lắm”
Lục Diêu uể oải hô “Ờ” một tiếng, hỏi: “Hổ ca, uống gì ấm ấm không?”
Hoắc Hổ vẫn còn ở trong vườn hoa, do dự thật lâu, dường như đang suy nghĩ một nan đề nào đó, xua tay nói: “Các em uống đi, kệ anh”
Mười một giờ đêm, hai anh em ai về phòng nấy, Triển Hành nắm JJ của Lâm Cảnh Phong, nằm trên giường mơ mơ màng màng, chợt nghe ngoài vườn hoa…
“Meo_____” Mèo vàng to kêu thích thú.
“Meo_____” Mèo hoa trắng sữa kêu ân cần: “Meo_____?”
“Meo meo meo_____” Tiếng hai con mèo đực gọi xuân.
“Meo!” Mèo hoa kêu sợ hãi.
“Meo_____!!” Mèo hoa xù lông, có vẻ bị làm đau rồi.
Lâm Cảnh Phong: “Mùa xuân tới rồi”
Triển Hành: “Ồn muốn chết à”
Triển Hành quăng gối, hét: “Hổ ca! Nhỏ giọng chút coi!”
Âm thanh nhỏ dần, ngoài hoa viên, mèo hoa trắng sữa giống như muốn chạy trốn, nhưng lại lưu luyến, do dự kêu meo một tiếng.
Mèo vàng to đưa chân trước ra, bá đạo mà ôm lấy mèo hoa, ba cái chân còn lại cào đất, nửa tha nửa ôm mang mèo hoa vào ngõ hẻm.
——————————————-
Lạy hồn, nắm JJ ngừ ta thành thói thiệt luôn hả trời, tui tự hỏi có êm như gấu bông không =)))))
p/s: Hổ ca chơi đam phiên bản mèo =)))))