Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 17 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
Chúng ta hãy lùi thời gian trở về lúc sáu giờ sáng_____Trung Quốc, Tây An.
Ký giả còn muốn đông hơn cả cảnh sát, ùn ùn xông lên.
Triển Hành dùng khuỷu tay che đầu, hét lớn: “Đừng chụp ngay mặt đừng chụp ngay mặt!”
Cảnh sát trong động trộm bên kia hô: “Phía dưới còn có đồng bọn! Phần tử phạm tội có ý đồ chống cự! Yêu cầu chi viện!”
Ba bốn gã cảnh sát vội rút gậy điện ra, lao về phía động trộm.
Đám ký giả như ong vỡ tổ tràn qua.
Cảnh sát bản địa chỉ có mấy người, vài người xuống mộ huyệt bắt tên trộm mộ còn lại, chừa ba người trên mặt đất áp giải Triển Hành và Lâm Cảnh Phong lên xe.
Đám ký giả còn lại càng nhiệt tình hơn, cảnh sát suýt nữa chống đỡ không nổi, ánh đèn loang loáng quơ tới quơ lui muốn đui mắt, Triển Hành nhìn thấy một đống ký giả, giống như gặp được cha mẹ, kiệt lực gào toáng lên: “Bọn tôi vô tội! Có thẻ học sinh nè! Chỉ theo xuống coi thôi mà!”
“Bọn tôi tuyệt đối không phải trộm mộ gì đó_____bọn tôi bị oan! Họ bắt không được tụi trộm mộ, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ quý nên chộp bọn học sinh tụi tôi tới gánh tội…”
Cảnh sát sợ cậu luôn, hoàn toàn không dám tiến lên còng tay, nhìn dáng dấp của Triển Hành rõ ràng là nhóc học sinh sống an nhàn sung sướng, huống hồ trước lúc xuất phát lãnh đạo đã năm lần bảy lượt ra chỉ thị, rằng phải chú ý tới ảnh hưởng của dư luận quốc tế, điều này dẫn đến Triển Hành thật sự giống y như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Triển Hành: “Tôi sẵn lòng chấp nhận phỏng vấn! Mau tới hỏi tôi a!”
Mấy tên ký giả vây lên, nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, Lâm Cảnh Phong bắt được cơ hội, nhập hai cổ tay lại, giơ nghiêng một chân đá bay cảnh sát ra ngoài, hét: “Chạy!”
Triển Hành trợn tròn mắt.
“Điện thoại của tôi…” Triển Hành hô.
Cảnh sát quát: “Tất cả không được nhúc nhích!”
Lâm Cảnh Phong đánh lén cảnh sát thành công, tiêu sái quay nghiêng người giữa không trung, giày lính kẹp cổ một tên cảnh sát khác, xoay hắn ngã xuống đất, lấy điện thoại của Triển Hành, giơ tay ném qua.
Triển Hành la: “Cẩn thận!”
Hai tay Triển Hành vẫn chưa bị còng, xông lên trước lộn vòng một cái, nhặt lấy thanh chùy nhạc cán dài lấy ra từ trong cổ mộ gõ cho gã cảnh sát đuổi tới một phát vào đầu.
Lâm Cảnh Phong: “Chạy theo tôi!”
Trong lúc cấp bách Triển Hành không quên hét: “Còn đồ sạc pin nữa…”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành múa chày nhạc, tức khắc tiếng gió vù vù, rất có tác phong của một người giữ ải vạn kẻ bất xâm!
Triển Hành: “A đa_____!”
Lâm Cảnh Phong nóng máu quát: “Đi a!”
Rốt cuộc Lâm Cảnh Phong cũng đoạt được ba lô của Triển Hành và túi đeo hông của mình về, lách mình một cái, mang theo Triển Hành chạy xuống sườn núi.
Nửa tiếng sau:
Triển Hành: “Phù…phù phù…”
Lâm Cảnh Phong dựa vào thân cây thở dốc.
Triển Hành: “An toàn chưa? Chúng ta phải chạy đi đâu đây?”
Lâm Cảnh Phong nhìn lướt khắp bốn phía, trời đã tờ mờ sáng rồi.
“May mà họ không dẫn chó nghiệp vụ theo” Lâm Cảnh Phong cúi đầu lấy một cọng dây kẽm từ trong túi đeo hông ra, trở tay cầm, bắt đầu tháo còng cho mình.
Nữ ký giả thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với Triển Hành, Lâm Cảnh Phong chỉ nghe hiểu được mấy từ đơn giản, lát sau cảnh giác nói: “Tiểu Tiện, đừng nói về chuyện của chính phủ Trung Quốc và cảnh sát”
Triển Hành cười: “Không có nói, tôi biết mà”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, nằm nghiêng trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Cả đêm không ngủ, Triển Hành cũng đã mệt mỏi vô cùng, tùy tiện gối lên chân Lâm Cảnh Phong ngủ thiếp đi.
Giữa đường nữ ký giả dừng trước một trấn nhỏ ăn cơm trưa, Triển Hành mơ mơ màng màng xuống xe, Lâm Cảnh Phong chủ động bỏ tiền ra khao, ăn xong Triển Hành lờ đờ lên xe ngủ tiếp.
Nữ ký giả cười nói: “Giờ chúng ta sẽ trở về”
Lâm Cảnh Phong lễ độ nói: “Cảm ơn”
Sắc trời dần dần tối, Lâm Cảnh Phong không ngủ nữa, lúc nào cũng duy trì lòng cảnh giác, phòng trường hợp xe chở bọn họ tới cửa đồn công an.
Cuộc trò chuyện giữa tài xế và ký giả y nghe không hiểu, nhưng thỉnh thoảng cô ta lại quay đầu xuống liếc nhìn Triển Hành đang gối trên đùi Lâm Cảnh Phong, sau đó cười nói với đồng nghiệp câu gì đó.
Từ đầu tới cuối Lâm Cảnh Phong không hề dám dịch chuyển vị trí, Triển Hành gối lên khiến chân y tê dại, hết sức khó chịu.
Lâm Cảnh Phong nhìn ngọn đèn đường màu da cam ngoài cửa kính đến phát ngốc, rồi lại nhìn nhìn Triển Hành.
Sự xuất hiện của Triển Hành đã phá vỡ nguyên tắc hiệp khách độc hành trước giờ của y, Lâm Cảnh Phong rất ghét Triển Hành lải nhải, nhưng Triển Hành đã ngủ cả ngày rồi, Lâm Cảnh Phong bỗng có chút không quen.
Dường như cuộc sống trộm mộ lao nhao ồn ào cũng là chuyện không tồi.
Sự ỷ lại của Triển Hành dành cho Lâm Cảnh Phong khiến y có cảm giác nói không nên lời.
Lâm Cảnh Phong lấy ví tiền ra, bên trong có ảnh chụp chung của hai người con trai, một người trẻ tuổi không cao mấy, khá thanh tú, người còn lại chính là Lâm Cảnh Phong.
Y trầm mặc nhìn một hồi, sau đó cất kỹ.
Quả thật phải thu nhận một tên đồ đệ sao? Lâm Cảnh Phong nghĩ như thế.
Mình đã thành nghề rồi…Hay nói đúng hơn là phản bội sư môn, tự lập môn phái, bất quá tên đồ đệ này thật sự quá ồn ào.
Ngọn đèn vàng từ ngoài cửa kính chiếu vào, lướt qua mái tóc rối bời của Triển Hành, đã chui hang cả ngày rồi, sau khi về Tây An phải tìm một nơi thoải mái ăn cơm tắm rửa mới được.
Xe chầm chậm ngừng lại, xếp hàng trước trạm thu phí cao tốc.
Qua trạm thu phí, xe jeep đang muốn lái đi thì lại có người vung cờ, ra hiệu nó dừng sang một bên.
Lâm Cảnh Phong khom người nhìn quanh, phía xa có quân nhân tới gần chiếc xe này, lập tức đánh thức Triển Hành.
“Tỉnh dậy!” Lâm Cảnh Phong khẩn trương nói: “Gục sát xuống”
Cảnh sát vũ trang lớn tiếng nói: “Mời mọi người xuống xe tiếp nhận kiểm tra”
Nháy mắt Triển Hành mở to mắt, bị Lâm Cảnh Phong ôm lăn xuống ghế ngồi, nằm úp sấp dưới sàn xe, Lâm Cảnh Phong thuận tay kéo miếng vải bố trên cửa kính sau xe jeep qua, choàng lên mình hai người.
Triển Hành mặt hướng lên trên, Lâm Cảnh Phong cúi người, cả hai ôm lấy nhau.
Triển Hành lập tức hiểu ra, chiếc xe này bị kiểm tra rồi, xin ông trời phù hộ cho nữ ký giả kia nhất định phải có khí phách chút a!
————————————–
_ Desert Eagle:
desert eagle