Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 573 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
“Này Đường Sở! Anh không sao chứ!” Triển Hành cuống quýt cạy miệng Đường Sở ra, kêu: “Có ai không! Mau tới giúp tôi!”
Tim Đường Du như thắt lại.
Miệng Đường Sở máu chảy đầm đìa, sau khi tỉnh dậy hắn bất ngờ cắn lưỡi tự vẫn, Triển Hành cạy miệng hắn, kêu la không ngừng, cửa mở rầm ra, vài gã đàn ông Nga xông vào, Triển Hành lấy khăn choàng trắng nhét vào miệng Đường Sở, toàn là máu.
“Đi theo tụi tao” Vài tay đấm nhìn thấy rõ chuyện phát sinh trong tù, phát hiện mạch Đường Sở còn đập.
Triển Hành hỏi: “Thôi Văn đâu?”
“Cởi sạch quần áo ra”
Triển Hành hốt hoảng: “Muốn làm gì!”
Một tay đấm vứt bao vải cho Triển Hành, bắt đầu lục soát người cậu, tên khác lấy bộ đồ bắt cậu mặc vào, đồng thời gỡ bỏ tất cả đồ kim loại trên người cậu xuống, điện thoại, đồng hồ ném hết vào trong một cái lẵng, không nói hai lời chụp bao đen lên đầu cậu, đẩy ra khỏi nhà tù.
Đường Sở kêu ưm ưm, vẫn theo sau Triển Hành, Triển Hành biết hiện giờ chắc chắn là sắp đi gặp sư phụ của Lâm Cảnh Phong, cậu liếm liếm miếng dán nhỏ trên răng, máy định vị của Đường Du không có bị lấy đi, may quá. Nhưng máy liên lạc gắn trên nút áo đã mất rồi, tiếp theo chỉ đành dựa vào mình trì hoãn thời gian.
Triển Hành bị đẩy lên một chiếc xe, tay bị còng, trước mắt tối đen. Cậu vô ý thức sờ sang bên cạnh, sờ trúng đầu Đường Sở, vỗ vỗ, ra hiệu hắn hãy yên tâm.
Đường Sở vẫn còn kêu ưm ưm, giống như tiếng gào của dã thú trước lúc chết, hắn thống khổ đập đầu lên lưng ghế, đằng trước vang lên tiếng mở chốt súng, Triển Hành vội la: “Đừng giết anh ta!”
Không nghe tiếng súng nổ, xe khởi động, trong xe nồng mùi máu.
Đường Du nói: “Họ đã ra ngoài bằng lối khác”
Lâm Cảnh Phong tiến vào sòng bài, lối vào là một quầy bar ngầm, cô gái Nga tóc vàng liếc mắt đưa tình với y, đồng thời mời y ly rượu, y đè thấp vành mũ, lộ diện trong máy giám sát.
Đường Du: “Quả nhiên sư phụ anh không có ở Khabarovsk, bọn chúng đang chạy hướng ra ngoại thành, anh phụ trách trì hoãn tới chừng nào nhóm chú Đỏ hành động là được”
Đường Du cất laptop, bọn chúng muốn đi đâu?
Lâm Cảnh Phong ngồi xuống trước một cái bàn đánh bạc: “Nhà cái?”
Tên râu cất cây cơ đi tới, ngồi vào vị trí nhà cái, dùng tiếng Trung cứng nhắc nói: “Hôm nay náo nhiệt thật nhỉ, Lâm tam gia”
Lâm Cảnh Phong: “Anh quen tôi à?”
Tên râu bật cười: “Chơi Blackjack nhé?”
Thủ hạ đem hai cái lẵng đặt lên bàn, bên trong là quần áo, trang sức và điện thoại của Triển Hành.
Lâm Cảnh Phong nói: “Các người làm gì cậu ấy rồi?”
Tên râu: “Chẳng phải chú em kêu cậu ta tới đổi hàng sao?”
Lâm Cảnh Phong: “Là tự cậu ấy theo Thôi Văn tới, tôi khuyên không nghe”
Tên râu: “Một bàn một câu hỏi, cậu có gì chung cho tôi không?”
Lâm Cảnh Phong lấy ra một cái bao vải, đặt lên bàn.
Tên râu xào bài, chia bài.
Camera mini trên áo gió Lâm Cảnh Phong truyền hình ảnh ván bài về laptop Đường Du, Đường Du nói: “Lá bài tẩy của hắn là 7, anh có thể xin bài, cũng có thể bỏ. Lá đầu tiên trong chồng bài đó là Q, lá thứ hai là 6”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Ván đầu, Lâm Cảnh Phong thắng.
Tên râu: “Lão Lam xưa nay vẫn luôn yêu thích cậu, muốn hỏi gì?”
Mắt Thôi Văn mở trừng trừng, Đường Sở vuốt mắt cho thi thể, lặng yên ôm gã trong cơn gió lạnh bên bờ sông.
Tóc Đỏ nói: “Đi thôi, kế hoạch thất bại rồi, tiến hành kế hoạch dự bị thôi, các cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, tiếp theo giao cho bọn tôi”
Mắt Lam nhấc máy liên lạc bên tai nói: “Tổ hai thất bại, tình hình bên tổ một sao rồi?”
Giọng Lâm Cảnh Phong truyền lại: “Tôi hỏi ra tung tích lão già rồi, lão đang ở phố Chùa cách đây 25km”
“Mấy chú nói chuyện đi” Triển Hành nói, cậu mỏi mệt lê thân tới xe jeep, chui vào trong xe, lục quần áo khô ra thay.
“Buồn cái gì?” Mắt Lam nói: “Gã đó đã bán đứng các cậu hai lần, chẳng phải sao?”
Triển Hành ảm đạm nói: “Phải, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cứu tụi cháu, có quần áo khô không, lạnh quá”
Mắt Lam nhún nhún vai: “Tiểu Đường có một bộ, cậu lấy thay đi”
Triển Hành lục quần áo ở ghế sau, lúng ta lúng túng mặc lên, Đường Du mở cửa xe chui vào.
Mắt Lam ngồi ở ghế lái nói: “Tiểu Đường, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên xác nhận lại, kiểm tra thành viên, tổ một Triển Hành, Đường Du ở chỗ tôi, tổ hai Đỏ, Lam an toàn”
Giọng Tham tiền từ trong máy liên lạc truyền lại: “Nhận được, tổ hai đã nắm được mục tiêu, chuẩn bị cưỡng ép đột phá, tôi và Thanh tới phố Chùa tiếp ứng”
Triển Hành: “Không tính nói với anh cậu câu nào à?”
Đường Du đặt laptop trên đầu gối mở ra, nhìn ra đằng xa một cái.
Tóc Đỏ đựng thi thể Thôi Văn vào trong một cái túi lớn, thuận tay vung đại kiếm chém đứt đôi còng trên tay Đường Sở, kế tiếp đi về phía xe jeep.
Đường Sở chống nạng đuổi theo, Tóc Đỏ lên xe, Đường Sở hỏi: “Hiện tại tính sao?”
Tóc Đỏ nói: “Chờ ở đây, lát sẽ có người tới đón cậu”
Từ sau khi trùng phùng với anh trai, Đường Du vẫn không hé răng với hắn nửa lời, Đường Sở nôn nóng vỗ kính xe, nhưng Đường Du chỉ im lặng nhìn chằm chằm laptop.
“…Du…Nói”
Triển Hành quay đầu qua, kéo kính xe xuống, tiếng gió thổi át giọng nói của Đường Sở.
“Em” Đường Sở gọi.
Đường Du quát: “Lạnh muốn chết! Ai mượn cậu mở kính xe vậy!”
Đường Du đẩy Triển Hành ra, phát cáu vặn cán kéo kính xe lên, Đường Sở đưa tay chặn ngay phía trên kính.
Đường Du: “Lái xe đi! Chẳng phải muốn tiếp tục kế hoạch sao?”
Mắt Lam bật cười, Đường Du kêu: “Chú Lam!”
Mắt Lam kéo cần số, đạp thắng, Đường Sở một chân cà nhắc lảo đảo đuổi theo, Mắt Lam lái cũng không nhanh, cố ý kéo hắn đi, giống như muốn giúp Đường Du trút giận.
“Em ơi, anh có chuyện muốn nói với em” Đường Sở hét to: “Người…anh em này, van anh chờ chút được không, giúp tôi đạt thành tâm nguyện, để tôi nói xong hẳn đi”
—————————————–
_ Súng firelock:
súng firelock
Cầu huynh đệ văn =))