Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 575 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ còn dòng sông Hắc Long như con rồng khổng lồ gầm thét chạy chồm về phía biển cả.
Một chiếc xe jeep lật nghiêng bên đường, chiếc khác ngừng giữa đường, Triển Hành và Đường Du đều đã ngất.
Lâm Cảnh Phong đứng bên lề đường, ông Lam gian nan từ trong xe bò ra, run rẩy chống cây gậy đồng, chật vật không thể tưởng.
“Sư phụ, ông quên lấy đồ rồi” Lâm Cảnh Phong ném bao vải xuống đất.
Đầu ông Lam đầm đìa máu, lão nện gậy đồng xuống đất, thổn thức: “Tam nhi à…Vi sư từng dạy con cái gì? Giặc cùng đường chớ truy, quên rồi sao?”
Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt nói: “Sư phụ cũng từng dạy lúc xuống đấu nhất định phải gom sạch đồ: trời ban không lấy, ắt phải chịu tội. Thời thời khắc khắc đồ nhi đều ghi nhớ trong lòng”
Ông Lam chống gậy, trên cây gậy buộc cái bao vải, lão im lặng nhìn Lâm Cảnh Phong: “Vi sư thu nhận ba đứa đồ đệ, nhưng vẫn thương con nhất, lão Tam, con có biết tại sao không?”
Lâm Cảnh Phong không trả lời, đôi môi mím lại của y vẫn hệt như thuở nhỏ lúc ông Lam dẫn y từ huyện Dân Cần rời khỏi Cam Túc, khí phách thiếu niên dường như chưa từng thay đổi.
Ông Lam nói: “Nguyệt nhi tuy tâm tính cao ngạo, nhưng chung quy vẫn là con gái; Bạch Nhị cưới vợ xong…” Đoạn tự giễu lắc đầu: “Liền trở nên hèn nhát, chuyện gì cũng nghe vợ xúi giục. Chút ít khí khái anh hùng của nó đã sớm bị mỹ sắc gột rửa chẳng còn gì”
Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ nói đúng lắm, mỹ sắc chính là mồ chôn anh hùng, mọi người đều lần lượt rửa tay gác kiếm”
Ông Lam chống gậy đứng yên, chẳng mảy may sợ hãi: “Chúng ta làm nghề này, có thể tẩy trắng được sao? Rửa sạch được sao? Xuống đấu một lần đảo mấy vạn, đủ cho con ngồi tù cả đời! Lão Tam à, tay con nhuốm đỏ máu, đời này đừng mong gột sạch”
Lâm Cảnh Phong nhìn ông Lam, nói: “Sư phụ dạy phải lắm, làm nghề này tổn hại âm đức, kẻ vọng tưởng tẩy sạch đều không có kết cục tốt”
Ông Lam chậm rãi gật đầu, dùng gậy chỉ con sông nước chảy cuồn cuộn, chiếc ca nô đang đậu nhấp nhô chỗ đó.
“Lão Tam, theo sư phụ đi thôi” Ông Lam nói: “Chuyện lúc trước xóa sạch hết, vi sư đời này không con không cháu…”
Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ, ông có đứa con trai, bất quá nó đã chết rồi”
Ông Lam nheo mắt, Lâm Cảnh Phong nói: “Sư tỷ mang thai con ông, cả mẹ lẫn con đều đã chết trên núi Trường Bạch”
Ông Lam run lẩy bẩy: “Mày giết nó?!”
Lâm Cảnh Phong: “Là chính ông giết chị ấy”
“Ông giết nhị sư ca, giết sư tỷ, kể từ năm chín tuổi thì chị ấy đã chết tâm rồi” Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Sư phụ, tiểu Song cũng chết trong tay ông, đối với ông, chỉ có người người chết mới là an toàn nhất”
Lâm Cảnh Phong: “Ông không tin tưởng bất cứ người sống nào, ông muốn bồi dưỡng họ thành người chết hết, người chết là nghe lời nhất, đúng không?”
Ông Lam chầm chậm thở dốc, giống như chịu cú sốc quá lớn, lẩm nhẩm: “Thảo nào…Thảo nào…”
Lâm Cảnh Phong nhướng mày: “Thảo nào cái gì?”
Ông Lam lắc đầu cực nhẹ, Lâm Cảnh Phong nói: “Thảo nào sư tỷ định làm xong chuyến này cũng rửa tay, đưa ông ra ngoài, còn mình thì nán lại Nga? Bân tẩu nói tôi biết khó khăn lắm chị ấy mới có người thương, nhưng cuối cùng vẫn phải chết”
Ông Lam yếu ớt thở dài.
Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Bọn tôi theo ông từ nhỏ, đều là những trang giấy trắng…”
Tha lỗi cho anh, anh phải đi rồi.
Kể từ ngày 21/10 năm ngoái chúng ta quen nhau cho đến 26/2 hôm nay tổng cộng đã qua bốn tháng lẻ năm ngày, khoảng thời gian bốn tháng này anh cảm thấy còn dài hơn hai mươi hai năm cuộc đời mình rất nhiều.
Anh từng nghe Bân tẩu bảo, có người vừa yêu đã không tuân theo chuẩn mực, mới bên nhau nửa năm đã đòi cưới hỏi, gọi là “Hôn nhân chớp nhoáng”, lúc ấy anh cảm thấy rất khó tin, nếu không trải qua chín mười năm tìm hiểu nhau thì sao có thể thể đi tới bước đó được? Nhưng, khi tình huống đó xảy ra trên người anh, anh một chút cũng không cảm thấy bốn tháng là quá ngắn, chỉ hận chúng ta không quen biết nhau từ thuở bé, ngay vào cái ngày mà anh cầm hoa cài ngọc bị gãy đem bán, còn em thì nhõng nhẽo trong Phan gia viên.
May thay duyên phận không vứt bỏ anh, mười năm sau, em từ bờ bên kia đại dương trở về, quả nhiên trong tăm tối, ý trời đã định sẵn.
Anh tin trên đời này sẽ chẳng còn gì chia cắt được chúng ta nữa, anh rất nhanh sẽ quay về bên em, đời này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không phân ly nữa.
Nhưng trước đó, anh phải giải quyết cho xong mọi chuyện, những chuyện này em giúp không được, anh phải tự thân chấm dứt đoạn ân oán này.
Anh muốn cho em một cuộc sống thật thoải mái, không còn nơm nớp lo sợ nữa, anh không muốn nhiều năm sau, vào buổi tối nào đó đang ôm em ngủ thì có cảnh sát tìm tới nhà, lôi anh đi ngay trước mặt em.
Càng không muốn lúc con của chúng ta (nếu có) hỏi anh kiếm tiền mua đồ chơi cho nó bằng cách nào, anh lại do dự chẳng dám trả lời.
Cho nên anh phải đi, lão già mang rất nhiều văn vật xuất cảnh, anh phải nghĩ cách đem chúng về, dù anh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng hy vọng ông trời thương cho nỗ lực của anh mà để anh kề cận em thêm nhiều năm nữa.
Sau khi giải quyết xong chuyện, anh sẽ chóng trở về, lần này anh không đi đâu nữa, anh sẽ ở bên em trọn đời, sau này, ngoại trừ cái chết, sẽ chẳng còn gì có thể chia lìa được chúng ta.
Anh yêu em.
Chồng em
Lâm Cảnh Phong
Triển Hành chẳng nói chẳng rằng, cậu ở nhà ngủ cả buổi tối, hôm sau cầm loa phóng thanh đi làm.
Tháng ba, Triển Hành trình đơn xin nhập học đại học Nhân văn, vượt qua kỳ thi.
Cậu thuê một căn nhà nhỏ hai phòng ở gần trường, mình ở một phòng, phòng còn lại nhường cho Hoắc Hổ ở.
“Đã bảo rồi mà, có em nuôi cơm, anh không lo đói đâu Hổ ca” Triển Hành nói như thế.
Vậy nên Hoắc Hổ chân chính định cư tại Bắc Kinh, ngày ngày ngồi trên sô pha xem TV, trên sô pha còn có con mèo cuộn mình nằm, chờ Triển Hành tan học về nhà.
Một năm sau, có một phú thương Hoa kiều Ukraine về nước, mang theo gần trăm món tàng phẩm cổ đại Trung Quốc gây rúng động khắp trong ngoài nước.
Dựa theo chuyên gia đánh giá, mớ tàng phẩm này chưa từng xuất hiện trên thị trường cổ vật Trung Quốc, giá trị lên tới gần bốn mươi tỉ. Người Ukraine kia quyên tất cả tàng phẩm cho trung tâm văn vật trung ương, điều kiện là đổi lấy một cái quốc tịch Trung Quốc.
Tin tức về người đàn ông thần bí chiếm cứ mọi đầu đề của các tờ báo lớn, người ta nhao nhao suy đoán làm cách nào mà người này lấy được nhiều cổ vật quý giá như vậy, đồng thời, cũng có không ít cơ quan theo dõi y sít sao.
Một tối nọ, Triển Hành nhận được tin nhắn của Bân tẩu:
【Lâm Tam và Đường Sở về nước rồi, đã truyền tin tức của Đường Du cho bọn họ, tạm thời không thể lộ diện. Thời hạn truy lùng của quốc gia là bốn năm, bốn năm sau mới liệt vào án chìm. Tôi sống ở Anh quốc rất tốt, đừng mong nhớ, chúc cậu học hành tiến bộ, không cần reply.】
—————————————–