Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 580 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


3 – CHUYỂN



Sa mạc Taklamakan hai ngàn năm trước, cổ quốc Lâu Lan.



Sông Khổng Tước hệt như một dải lụa lấp lánh, chảy uốn lượn qua ốc đảo tràn ngập sức sống.



Triển Hành đội mũ dã hồ, chân mang ủng da sói, một thân tơ lụa cao sang, ngồi trong lều giật giật khóe miệng.



Cư nhiên hồn xuyên luôn! Triển Hành gãi gãi nách, thân thể của thiếu niên này gầy yếu y như con gái, chỉ khác một điểm duy nhất_____bộ ngực phẳng lì. Tiết trời nóng bức, cậu mặc bốn lớp áo ngoài bằng tơ lụa, hai điểm đỏ trước ngực thoắt ẩn thoắt hiện, chiếc quần dệt bằng đay đen, cũng coi như phát huy hiệu quả che đậy.



Những thứ này không trọng yếu, chuyện phiền toái nhất chính là:



Cậu nghe không hiểu ngôn ngữ của người bên cạnh.



Hai võ sĩ Kazakhstan tay cầm chuôi đao, diện mạo dữ tợn đi vào lều, nói với Triển Hành một tràng bô lô ba la, Triển Hành sợ hãi hơi rụt vào chiếc ghế da thú, võ sĩ Kazakhstan lại chỉ chỉ ra ngoài, giận dữ rống lớn.



Triển Hành mỉm cười, gật đầu lia lịa, xuyên việt kiểu này đúng là lừa đảo mà, không cấp cho mình cái máy phiên dịch nữa.



Triển Hành chỉ chỉ cổ họng mình, lễ phép ra hiệu cổ họng khó chịu, không nói chuyện được, rồi lại rất ra dáng phất phất tay, ý bảo bản cung/bản tọa/ai gia/trẫm (gì gì đó tùy thích) long thể bất an, các ngươi có thể lui xuống rồi.



Ai dè võ sĩ kia không dễ xỏ mũi, tiến lên ôm Triển Hành đi ra ngoài.



Hai chân Triển Hành quẫy đạp loạn xạ, muốn la vô lễ, nhưng sợ một khi lên tiếng sẽ lòi đuôi, lúc quay đầu qua thoáng nhìn thật nhanh, trông thấy chính mình trong gương, thật không ngờ lại chính là thi hài thiếu niên nhìn thấy trong quan tài.



Triển Hành bị kéo ra khỏi lều, bị túm lên ngựa, dọc đường kêu la chí chóe không ngừng, hai tên võ sĩ có vẻ như nhân vật trọng yếu, Triển Hành hồi tưởng lại, tộc Kazakhstan là kiểu dân tộc du mục ư? Tộc trưởng…Thân thể này có lẽ là tiểu vương tử Kazakhstan? Họ muốn làm gì?



Cuối sông Khổng Tước, hồ Lop Nur hệt như bảo thạch màu lam mỹ lệ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.



Wow, thật đẹp quá, Triển Hành thầm nghĩ, Địch Thanh đang ở đâu? Rõ ràng cậu ta xuyên qua trước mà, đeo nhẫn vào là có thể xuyên thành người tương ứng phải không?



Vậy người thích khách kia đang ở đâu?



Kỵ binh Kazakhstan xếp đầy bên bờ sông Khổng Tước, còn đằng xa là thành Lâu Lan đang đắm mình trong ánh nắng xuân.



Triển Hành gật gật đầu, đoán ra được đại khái, họ muốn xuất binh đánh Lâu Lan, chắc là trận chiến tranh đoạt nguồn nước.



“Tự nhiên!” Triển Hành: “Các vị cứ tự nhiên! Nam gian nữ sát gì đó tùy! Có trai đẹp thì cống lên! Ta quay về trước!”



Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Triển Hành, miệng thì nói bô lô ba la, Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi duỗi thẳng lưỡi phát ra một tràn âm tiết vô nghĩa.



“Bô lô ba la nam gian nữ sát xí lô xí la…”



Sau đó uốn đầu lưỡi, bắt chước người Kazakhstan nói một hơi bậy bạ mà ngay chính mình cũng nghe không hiểu.



Hơn vạn người im phăng phắc.



Triển Hành khoa trương ngã ngang qua, trút đầu xuống nền cát.



Các binh sĩ xôn xao, đều cho rằng tiểu vương tử Kazakhstan trúng nắng nên nói mê sảng, lập tức có người tới lật đật ôm về lều, thắp huân hương cầu thần, lại có người lấy túi nước tới đút.



Triển Hành quậy xong nằm trong lều, bên ngoài đi lại ồn ào, như đang chuẩn bị đánh thành Lâu Lan.



Đêm đã khuya, mười dặm tĩnh lặng, như vầy không được, Triển Hành đang chờ đêm tới đào tẩu, cậu chờ thêm một hồi nữa rồi rón ra rón rén trèo lên, nhìn dáo dác ra ngoài.



Bên ngoài có tướng lĩnh thiếu niên xa lạ mặc giáp da đang tuần tra, thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu, phải nghĩ cách đuổi hắn đi trước.



Triển Hành lùi vào trong lều lục đồ, bắt đầu lén đào con đường thông từ lều bạt ra hướng khác để đào tẩu, lát sau ở đằng xa ngoài lều truyền vào một tiếng trầm đục, một cái bóng đen lách vào lều như một cơn gió.




Động tĩnh càng ngày càng lớn, kỵ binh Kazakhstan đuổi tới ngày càng đông, thiếu niên kẹp bụng ngựa, Trương Huy tự giác vòng tay qua eo cậu điều khiển cương ngựa, chỉ thấy thiếu niên dáng thấp kia thò một cánh tay ra từ lỗ hổng ở cánh tay Trương Huy, rút một cây cung nhỏ bên yên ra kéo căng, tên bay hàng loạt, chỉ bắn ngựa chứ không bắn người, đoàn truy binh ngã nghiêng, té lăn xuống đất.



“Bắn tuyệt lắm!” Giọng Triển Hành thanh thúy êm tai.



Lâm Cảnh Phong bế Triển Hành lên bờ, con tuấn mã nọ lượn một vòng, truy binh Kazakhstan ngừng bước mắng om sòm.



Triển Hành: “Trình độ bắn tên của Đường Du từ khi nào lại trở nên lợi hại quá vậy?”



Lâm Cảnh Phong hỏi: “Đổi lại là em, em có làm được không?”



Triển Hành lắc đầu: “Không làm được, bắn hàng loạt đã rất khó, này lại còn bắn lúc di chuyển cao tốc nữa”



Tuấn mã qua sông, tiến vào ranh giới Lâu Lan, Trương Huy và thiếu niên nọ xuống ngựa, Triển Hành nói: “Đường…”



Lời chưa dứt đã thấy tướng quân thiếu niên Kazakhstan kia xoay người qua ôm ghì eo Trương Huy, vùi mặt vào ngực anh.



Trương Huy ôm vai cậu, hôn lên trán cậu, kế tiếp mê luyến cọ lên gò má, cuối cùng cúi thấp đầu áp nụ hôn vào môi thiếu niên nọ, dưới ánh sao trời sáng lạn, thân ảnh hai người tạo thành một cái bóng cắt trùng điệp tuyệt đẹp.



Triển Hành giật giật khóe miệng: “Đó là Địch Thanh!”



Lâm Cảnh Phong cũng hiểu ra, cười nói: “Sao suốt dọc đường nửa điểm cũng nhìn không ra”



Cơn gió êm dịu thổi qua thảo nguyên xanh tươi, trong đêm khuya bốn người đều đã rất mệt, Trương Huy ôm Địch Thanh, Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành, ai nấy tự dựa vào hai gốc cây cách xa chừng mười bước nghỉ ngơi.



Triển Hành từ xa nói: “Sao lại biết là bọn anh?”



Địch Thanh đáp: “Hồi trưa hôm qua em thấy anh nói sảng rồi ngã xuống ngựa từ xa, liền nghĩ có lẽ anh là một người trong số đó, nghe không hiểu họ nói gì, tìm thật lâu mới tới được lều của anh, còn hai người đồng hành nữa đâu?”



Triển Hành mờ mịt: “Không rõ, hiện chúng ta đã có bốn người”



Trương Huy: “Ngày mai về Lâu Lan xem thử, tìm Hổ ca và tiểu Đường rồi thương lượng sau”



Triển Hành gật đầu: “Địch Thanh xuyên thành ai vậy?”



Trương Huy: “Cậu ấy là ca ca cùng cha khác mẹ với cậu”



Lâm Cảnh Phong buồn cười nói: “Lần nào Trương Huy chơi trò hồn xuyên cũng thành người vạn nhân mê”



“Haiz” Triển Hành ra chiều nghiêm túc nói: “Hiện tại có ba người thích ảnh rồi”



Đêm đó Triển Hành mơ mơ màng màng thiếp ngủ, sáng sớm hôm sau bị vài người Lâu Lan đánh thức.



Vài kỵ binh Lâu Lan tìm tới bờ sông Khổng Tước, Lâm Cảnh Phong cảnh giác bảo vệ Triển Hành, Trương Huy giao tiếp lấp vấp với họ vài câu, lát sau song phương đều im lặng.



“Anh ta nói gì vậy?” Triển Hành hỏi.



Trương Huy: “Họ bảo, Lâu Lan vương…Ờ, cha anh, mấy ngày trước sốt cao nói sảng, từ trên vương vị lăn cù xuống, hiện chỉ có thể uống sữa bò, chẳng nói được câu gì khác”



Triển Hành: “…”



Lâm Cảnh Phong: “…”



————————————————



Sao mấy chuyện tình cổ xưa đều BE hết trơn vậy >.< Người ta yêu đương lâm li bi đát, tới phiên cái đám này xuyên vô thành bát nháo hết trơn =))