Linh La Giới
Chương 131 : Tụ Linh huyệt bành trướng
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
Lại nói, cho dù đứng trước mặt Tô Ly nhưng Tịch Phá Thiên cũng không thể biết được chiếc chủy thủ của hắn rốt cuộc đặt ở chỗ nào trên người. Việc mặc một chiếc áo choàng lớn như thế dường như cũng không phải là vô ý.
Đương nhiên Tịch Phá Thiên cũng không ngu ngốc đến độ hỏi xem vũ khí của đối phương để ở chỗ nào. Đối với một gã sát thủ mà nói thì vũ khí cũng không phải chỉ là công cụ để đoạt mệnh địch nhân mà còn là sinh mệnh thứ hai của mình.
Sau khi Tô Ly rời đi, Tịch Phá Thiên cũng không lập tức rời khỏi phòng này.
Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, Tịch Phá Thiên chậm rãi ngồi xuống.
- Xem ra, sự an bài lúc trước của Vô Ngân trưởng lão lúc này cũng có thể sử dụng rồi. Ha ha, nếu là chắc chắn tới hai lần thì mới là "vạn vô nhất thất". Hắc hắc, Hạ gia, Hạ Phi Long, ta xem ngươi từ nay về sau còn cười được nữa hay không, còn có thể đắc ý được nữa không!?
Tịch Phá Thiên đắc ý cười tươi, trên mặt lộ ra một tia âm độc, ngón tay thô to gõ lên chiếc bàn gỗ lim bên cạnh.
Tịch Vô Ngân là một gã trưởng lão của Tịch gia. Trước đó không lâu, hắn chính là kẻ phụ trách liên lạc với Tây Xuyên.
- Người đâu!
Đột nhiên Tịch Phá Thiên hướng về bên ngoài hô lên.
- Có!
Hộ vệ đứng ở bên ngoài nhanh chóng đi vào, đứng bên ngoài cửa đợi lệnh.
- Đi tới phòng khách gọi Tây Xuyên tiên sinh tới đây!
Tịch Phá Thiên nói với tên hộ vệ.
- Rõ!
Tên hộ vệ lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.
Chỉ một lát sau, từ ngoài sân lại truyền tới vài tiếng bước chân rất khẽ, ánh mắt Tịch Phá Thiên sáng ngời, hướng mắt nhìn về phía cửa viện, đại môn của phủ viện.
Gần như đồng thời, từ cửa viện có hai người tiến vào. Một người là tên hộ vệ vừa lĩnh mệnh, còn lại chính là Tây Xuyên, kẻ giao chiến với Linh La ở hội trường Cực Hạn khiêu chiến.
Hôm đó, khi Tây Xuyên bị Linh La đột nhiên bùng phát đánh bay khỏi lôi đài thì liền biến mất. Mấy ngày không lộ diện, không ngờ hắn vẫn luôn ở trong Tịch gia.
- Tịch tộc trưởng, ngài tìm ta?
Tây Xuyên cười lớn nói.
Tịch Phá Thiên hướng về phía tên hộ vệ kia vung tay, hắn lập tức thi lễ rồi xoay người rời đi.
- Ha ha, Tây Xuyên tiên sinh, mời vào phòng trong nói chuyện đi!
Tịch Phá Thiên khách khí làm một cái thủ thế, mời Tây Xuyên tiến vào trong phòng.
Tây Xuyên cũng không chút do dự, trên mặt vẫn mang theo ý cười đi vào phòng. Đợi cho Tây Xuyên vào, Tịch Phá Thiên mới tự tay đóng cửa phòng lại.
- Tịch tộc trưởng, chuyện gì?
Tây Xuyên mang theo một nụ cười nhàn nhạt, sau khi vào phòng thì tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, quay đầu thuận miệng hỏi.
Cánh tay Tịch Phá Thiên làm ra một thủ thế, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tây Xuyên, bỗng nhiên hít sâu một hơi nói.
- Tây Xuyên tiên sinh, có một tin tức tốt muốn nói cho ngài!
Tịch Phá Thiên trầm ngâm một lát mới thở ra một hơi dài, khóe mắt liại bắn ra một đạo lãnh quang, nói.
- Hắc hắc, tên Hạ Ngôn kia lúc này đang ở trong núi Ngọc Thủy. Đây đúng là cơ hội tốt để giết hắn. Nếu để hắn trở lại Hạ gia thì rất khó xuống tay!
- Một tuần trước, Vô Ngân trưởng lão đã nói qua chuyện này với Tây Xuyên tiên sinh rồi. Tây Xuyên ngài cũng đã đáp ứng trong vòng một tháng sẽ giết chết Hạ Ngôn. Đây đúng là một cơ hội ngàn năm khó gặp!
Ngón tay Tịch Phá Thiên gõ gõ xuống bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tây Xuyên.
- Ha ha, tên Hạ Ngôn kia đã được xác định là người kế thừa chức vị tộc trưởng Hạ gia trong tương lai. Giết hắn lúc này cũng có thể bị toàn bộ Hạ gia đuổi giết! Tên tộc trưởng của Hạ gia kia thực lực cũng không dưới Tịch tộc trưởng, hơn nữa hắn còn là Chấp sự của Thánh đường thành Ngọc Thủy. Ta thực sự có thể bị Thánh đường đuổi giết, thậm chí bị vây công!
Tây Xuyên nghe Tịch Phá Thiên nói ra tin tức này cũng không lập tức đáp ứng đi giết Hạ Ngôn mà ánh mắt chợt lóe lên, chậm rãi nói ra những lời này.
Thần sắc của Tịch Phá Thiên hơi cứng lại, nhìn Tây Xuyên thầm nghĩ:
- "Hắc có ý gì?! Lúc trước đề nghị hắn tạm thời tiến vào Hạ gia đảm nhiệm tân khách chỉ là quyết định tạm thời để thuận tiện giết chết Hạ Ngôn mà thôi! Tên Tây Xuyên này mặc dù bản lĩnh không tầm thường nhưng vị trí tân khách Hạ gia đối với hắn mà nói thì căn bản không có chút hấp dẫn nào. Hiện tại có cơ hội tốt như thế vì sao hắn lại từ chối!?"
- "Khốn nạn, chẳng lẽ cũng muốn đưa ra điều kiện cao hơn nữa!?"
Sắc mặt của Tịch Phá Thiên trầm xuống!
Thân ảnh người này chỉ cách hắn gần mười thước, không ngờ Tây Xuyên vẫn không phát hiện ra.
Nếu người này đột nhiên tập kích hắn thì hậu quả thật sự khó lường!
Một đôi thiết trảo lập tức xuất hiện trong tay, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng đen này.
- Hừm, ta là Tô Ly!
Tô Ly hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt Tây Xuyên, một đạo lãnh quang bắn thẳng ra.
- Ngươi cũng là người mà Tịch tộc trưởng phái đi giết Hạ Ngôn?
Thân hình Tây Xuyên không khỏi chấn động, bị ánh mắt này liếc nhìn một cái không ngờ trong lòng liền dâng lên một cỗ hàn khí. Tuy nhiên khi hắn nghe người này hỏi thế thì trong lòng mới buông lỏng một chút.
Cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc này, Tây Xuyên trả lời:
- Đúng thế, ta là Tây Xuyên. Tịch tộc trưởng nói tên Hạ Ngôn này ở trên núi Ngọc Thủy nên bảo ta đến giết hắn. Chẳng lẽ ngươi cũng có mục đích này?
- Đúng vậy!
Tô Ly gật đầu.
- Tên Hạ Ngôn kia đúng là ở trên núi Ngọc Thủy, chỉ là không biết hiện tại đang trốn ở chỗ nào. Ta đã tìm xung quanh đây đến hai canh giờ mà vẫn chưa thấy.
- Núi Ngọc Thủy chỉ lớn như thế, ta cũng không tin hắn có thể bay!
Tây Xuyên lặng lẽ thu hồi thiết trảo nói:
- Nếu tên Hạ Ngôn kia lúc này thực sự ở trên núi thì hẳn là.
Tròng mắt chuyển động một vòng, trong lòng Tây Xuyên thầm nghĩ:
- "Người này thoạt nhìn thần thần bí bí, cũng đội mặt nạ như tên Linh La chết tiệt kia! Hơn nữa, còn làm ra bộ dáng thực lực rất cường đại. Hay là để hắn đi giết chết cái tên Hạ Ngôn kia đi!? Dù sao Hạ Ngôn chết ta cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ!"
- "Không được, vẫn không được! Lão gia hỏa Tịch Phá Thiên này thật sự rất giảo hoạt, vẫn thủ ở dưới chân núi. Nếu không phải là ta giết Hạ Ngôn thì hắn khẳng định sẽ tìm cớ đòi lại tiền thù lao mười vạn kim tệ kia. Mười vạn kim tệ cũng không phải là một con số nhỏ.
Xoa xoa cằm, ánh mắt Tây Xuyên híp lên.
- Hắn là cái gì?
Tô Ly đang chờ câu tiếp theo nhưng Tây Xuyên lại đột nhiên dừng lại, hơn nữa biểu tình luôn biến ảo, dường như trong lòng đang có chủ ý gì đó. Đợi một lúc không thấy hắn nói tiếp, Tô Ly lạnh giọng nói.
Đúng lúc này, ở trên đỉnh một ngọn núi cách ngoài một cây số truyền tới một trận tiếng chim hót và thú rống.
- Nơi đó có người!
Tô Ly và Tây Xuyên đồng thời phán đoán. hai người nhìn nhau, đều triển khai thân pháp cực nhanh hướng về phía ngọn núi kia.
- "Nhanh thật!"
Tây Xuyên đề thăng tốc độ lên tới cực hạn nhưng vẫn bị người áo đen kia bỏ rơi một khoảng xa, trong lòng không khỏi càng thêm kinh hãi.
- "Tên này thực lực so với ta mạnh hơn nhiều lắm! Ta chỉ là Linh sư sơ kỳ, hắn có thể là Linh sư trung kỳ, trong Linh Hải đã hình thành tử vân, dung hợp với thiên địa linh lực".
- "Tuy nhiên, vừa rồi hắn ở bên cạnh ta mười thước mà không ngờ ta cũng không cảm giác được, thật đáng sợ!"
Tây Xuyên thầm nghĩ, nhớ tới tình cảnh vừa rồi thì tim lại đập loạn lên.
Rất nhanh, bóng dáng Tô Ly đã biến mất khỏi tầm mắt của Tây Xuyên, lẫn vào trong rừng cây. Bất đắc dĩ lắc đầu, Tây Xuyên vẫn rất nhanh lao về phía phát ra tiếng thú kêu chim hót kia.
Sau một tiếng nổ trầm thấp, Hạ Ngôn đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá chậm rải mở hai mắt ra, đạo quang mang như lưu tinh bắn ra, sau đó dần biến mất.
"bịch bịch".
lúc này, vô số những tảng đá xung quanh đồng loạt từ không trung rơi xuống, Thổ Cẩu vội vàng tránh né.
Trên thân mình Hạ Ngôn vốn có vô số quang điểm trải rộng toàn thân đã hoàn toàn biến mất.
Với một thân thanh sam, Hạ Ngôn chậm rãi đứng lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ.
Ánh mắt Thổ Cẩu trừng lên, thấy Hạ Ngôn đã tu luyện xong vội kêu lên một tiếng, khai mở bốn chân nhanh chóng chạy tới, da lông màu xám toàn thân nó dựng đứng hết cả lên, trong đôi mắt xanh sâu kín của nó tràn đầy vẻ hưng phấn.