Linh La Giới
Chương 169 : Đánh lén
Ngày đăng: 20:30 19/04/20
Dưới tình huống bình thường, Tống Ngọc Hâm đánh chết một gã dong binh cũng không phải chuyện gì lớn lao. Thánh điện tuy cấm việc giết người tuỳ ý nhất là ở các thành thị. Nhưng với thế lực của Tống gia ở thành Tử Diệp thì chỉ cần tuỳ tiện bịa ra một cái lý do là có thể ém nhẹm chuyện này đi.
Trong thế giới này, cường giả vi tôn! Những người thực lực yếu thì chỉ có thể để kẻ mạnh ức hiếp mà thôi!
Tống Ngọc Hâm rút thanh trường kiếm sắc bén trong tay, hàn quang loé lên khiến trái tim người khác cũng phải loạn nhịp. Vũ khí Tống Ngọc Hâm sử dụng đương nhiên là bảo kiếm chém sắt như chém bùn!
- Hắc hắc! Dong binh cấp một! Bổn thiếu gia hôm nay sẽ cho ngươi biết hậu quả của "nghĩa vô phản cố" là như thế nào?!
Tống Ngọc Hâm cười lạnh một tiếng, thanh trường kiếm trong tay lập tức vẽ ra một cái kiếm hoa!
Vù!
Không khí xung quanh lập tức bị quấy động!
Vút!
Thanh trường kiếm của Tống Ngọc Hâm hoành ngang trước ngực, ánh mắt hắn cực kì hung ác nhìn Hạ Ngôn, lập tức xuất ra một kiếm. Lúc này, trên dưới trong Tô gia đều cực kỳ khẩn trương nhìn Hạ Ngôn, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh trường kiếm lấy đi tính mạng Hạ Ngôn.
- Thiếu gia!
Đột nhiên tên người hầu của Tống Ngọc Hâm từ phía sau chạy tới.
Tống Ngọc Hâm bất mãn nhíu mày, xoay người nhìn về phía tên người hầu, sau đó hai mắt lại sáng lên, khoé miệng nở một nụ cười tươi. Xuất hiện cùng với tên người hầu kia là một người trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ hoa phục, hơi thở nội liễm. Hạ Ngôn vừa thấy người này trong lòng khẽ run, cũng hơi giật mình.
- Thực lực của người này cũng xấp xỉ Lý Nguyên Xuân đại ca!
Dựa vào ngũ cảm của mình, Hạ Ngôn đã cảm giác được người mới xuất hiện có thực lực rất mạnh.
Thành Tử Diệp không hổ là một thành chủ của Đai lục Long Chi, số lượng Linh Sư nhiều hơn hẳn so với những quận thành bình thường.
- Ồ?
Tô Cách vừa thấy người này thì biểu tình ngưng trọng đột nhiên tiêu tan, liền trở nên mừng rỡ. Hắn hiển nhiên cũng nhận ra người này.
- Vinh tiên sinh! Ngài đã đến rồi?!
Tô Cách vội vàng nhanh chân tới đón, ôm quyền với thái độ cực kì cung kính.
Ngày hôm qua, hắn từng phái người báo tin cho vị Vinh tiên sinh này, thỉnh cầu hắn ra tay giúp đỡ. Tuy nhiên vẫn chưa nhận được hồi âm của đối phương. Tô Cách vốn tưởng rằng Vinh tiên sinh cũng giống những người khác, sẽ không ra mặt giúp đỡ, nhưng lúc này lại đột nhiên tới đây.
Thực lực của Vinh tiên sinh này cực kì cường đại! Có Vinh tiên sinh ở đây, Tống Ngọc Hâm tất nhiên không phải đối thủ. Trong lòng buông lỏng, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
- Ha ha! Lão Tô! Sao mà bày ra thế trận lớn như thế?
Vinh tiên sinh nhìn bốn phía, ánh mắt loé lên, cười nói.
Tô Cách thở dài một tiếng, lắc đầu, nhìn Tống Ngọc Hâm rồi giản lược nói ra sự tình lúc này.
Tống Ngọc Hâm cười lạnh noi:
- Vinh thúc thúc! Thúc xem chuyện này ta có sai không?
Ngoài dự đoán của mọi người, Tống Ngọc Hâm không ngờ gọi vị tiên sinh này là thúc thúc. Tô Cách ngẩn người ra, sau đó nhìn về phía Vinh tiên sinh.
Vinh tiên sinh lại cười lớn nói:
- Lão Tô ơi, ta thấy ngươi nên gả con gái cho tiểu điệt của ta đi. Với địa vị Tống gia, con gái ngươi vào đó cũng không tính là bẽ mặt!
Nghe nói thế, Tô Cách đã cảm thấy có điều không ổn rồi! Lão vốn tưởng rằng vị Vinh tiên sinh này tới là để hỗ trợ mình nhưng sự thật lại khác. Nhìn vị Vinh tiên sinh này và Tống Ngọc Hâm, Tô Cách mỉm cười. Một nụ cười bất đắc dĩ, lão biết, hôm nay dù thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện này nữa.
- Vinh tiên sinh! Thật không ngờ ngươi tới đây là để trợ giúp Tống gia! Ha ha ha!
Thân hình Tô Cách run lên, lui về sau mấy bước. Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên đỡ lấy, Tô Cầm cũng lo lắng chạy lại.
Hạ Ngôn nhìn mọi người, đối với tình huống này có chút bất đắc dĩ.
- Tống công tử! Hiện tại chúng ta có thể động thủ chưa?
Hạ Ngôn thu hồi tâm tình, lên tiếng hỏi.
- Tiểu điệt này! Ngươi là ai?
Vinh tiên sinh nhìn thấy Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày hỏi.
Tống Ngọc Hâm cười ha hả nói:
- Một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình mà thôi! Nhiệm vụ Tô lão gia tuyên bố ba ngày trước ở đại sảnh Dong binh, chỉ có tên tiểu dong binh cấp một này nhận. Vinh thúc thúc! Ngài chờ ta một chút, tiểu điệt đuổi hắn đi rồi sẽ tiếp chuyện ngài!
Tống Ngọc Hâm tuỳ tiện lật thanh trường kiếm, thanh kiếm lập tức phát ra tiếng kiếm ngâm trong trẻo.
Hạ Ngôn cũng chậm rãi rút thanh trường kiếm trong tay ra, tuỳ ý cầm lấy. Hắn giống như một người bình thường không biết chút võ kỹ gì.
- Tiểu tử! Là ngươi muốn chết!
Lệ quang trong mắt Tống Ngọc Hâm loé lên, chân đạp mạnh xuống đất, thân thể hắn nhanh chóng lao tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai n. Hắn đánh ra một chiêu mạng theo uy thế cường đại nhắm thằng về phía cổ họng Hạ Ngôn.
Tô Cầm nói rất chính xác! Hắn chỉ có một mình, thế lực đơn bạc, rất khó đối phó với Tô gia! Nhưng chả lẽ cứ như vậy bỏ đi? Để mặc sự sống chết của cha con Tô gia sao?
Hạ Ngôn không làm được chuyện tuyệt tình như vậy.
- Tô lão gia! Ta còn có một vị bằng hữu! Ta phải đi tìm hắn ngay, để xem hắn có nguyện trợ giúp hay không. Các ngươi yên tâm! Mặc kệ hắn có giúp đỡ hay không, một lát nữa ta sẽ quay lại!
Ánh mắt Hạ Ngôn loé sang, nghĩ tới Lý Xuân Nguyên. Lý Xuân Nguyên hẳn là không e ngại thế lực Tống gia, có lẽ sẽ đến trợ giúp!
Hiện tại, Hạ Ngôn cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Bằng hữu?
Trên mặt Tô Cách lộ vẻ vui mừng:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ngài vừa đến thành Tử Diệp, đã có bằng hữu là Linh Sư sao?
Thành Tử Diệp tuy là chủ thành, nhưng Linh Sư cũng rất hiếm thấy. Tỷ như nói Tống gia, cũng chỉ có ba bốn vị Linh Sư mà thôi. Thân phận cùng địa vị của Linh Sư, trừ Thánh địa ra, ở bất kì thành thị nào địa vị cũng rất cao. Người bình thường chỉ có thể ngưỡng vọng.
Nhiều năm như vậy, Tô Cách gặp mặt Linh Sư cũng chỉ có vài người. Nhưng là ở thời khắc mấu chốt này, người ta có chịu giúp đỡ hay không đây?!
- Vị bằng hữu này là ta quen từ trước. Tô lão gia! Thời gian cấp bách, ta trước hết xin cáo từ.
Hạ Ngôn ôm quyền chào, sau đó đi nhanh ra ngoài cửa.
- Phụ thân!
Tô Cầm nhìn bóng lưng Hạ Ngôn biến mất. Ánh mắt chuyển sang nhìn phụ thân mình.
- Hạ Ngôn tiên sinh này, thật sự là người hiếm thấy! Tuổi trẻ mà thực lực cường đại như vậy! Xem ra kiện đồ vật kia thích hợp với Hạ Ngôn tiên sinh đây!
Tô Cách lại nói ra một câu thật khó hiểu.
Đồng thời ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
- Phụ thân! Ý người nói là…
Thân thể mềm mại của Tô Cầm run lên.
- Lão gia, tiểu thư! Các người nói cái gì vậy?
Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn hai người.
- Kiện đồ vật kia ta đã bảo quản hai mươi năm rồi, nhưng vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó. Hiện tại, Hạ Ngôn tiên sinh hẳn là nên thu nhận nó!
Tô Cách không có trả lời Tiểu Hoa, vẫn thấp giọng lẩm bẩm nói.
- Phụ thân! Vậy người tính giao vật đó cho hắn sao?
Giọng Tô Cầm cũng có chút kích động.
- Ừ! Nếu Hạ Ngôn tiên sinh thật sự quay lại, ta sẽ…
Tô Cách chậm rãi nói:
- Ta có giữ nó cũng vô dụng! Bí điển Thần cấp! Ha ha! Rất nhiều cường giả đều muốn có nó đấy!
Tô Cầm gật gật đầu:
- Hạ Ngôn tiên sinh quả thật xứng đáng nhận bản bí tịch này.
- Nhưng mà Tống gia thế lớn, không biết lát nữa sẽ phát sinh hậu quả như thế nào!
Tô Cầm vẫn lo lắng.
- Ồ!?
Hạ Ngôn vận chuyển linh lực, rất nhanh đi về phía Học Viện Tử Diệp, lại đột nhiên phát hiện Tử Vân trong đan điền có chút biến hoá nhỏ:" Tử Vân trong Linh Hải, dường như lại lớn hơn một chút, linh lực đã gia tăng rồi!"
Đối với linh lực trong cơ thể, Hạ Ngôn phi thường quen thuộc!
Hiển nhiên, linh lực gia tăng này là vừa rồi khi hắn chiến đầu đã phát sinh.
Trên mặt Hạ Ngôn ánh mắt sáng ngời, lộ ra vẻ vui mừng.
"Vừa rồi Vinh tiên sinh đột nhiên đánh lén ta, không ngờ lại kích thích Tử Vân của ta lớn hơn! Linh lực cũng gia tăng không ít!" Thân ảnh Hạ Ngôn rất nhanh xuyên qua các con đường.
Tới trước cửa học viện, lấy giấy chứng nhận học viên đưa cho hộ vệ, Hạ Ngôn liền rất nhanh vào trong Học Viện, hướng tới khu Vị Uơng Sơn đi về khu luyện tập đặc biệt của Học Viện.
Dọc đường, Hạ Ngôn gặp không ít học viên sơ cấp, tuy nhiên hắn vẫn không dừng lại.
Thời gian cấp bách, hắn phải nhanh chóng tìm được Lý Xuân Nguyên, sau đó còn quay lại Tô gia. Vừa rồi thấy vẻ độc ác của Tống Ngọc Hâm cùng Vinh tiên sinh, Hạ Ngôn cũng rất lo lắng an nguy của Tô gia. Nếu Tô Cầm kiên trì không đáp ứng gả cho Tống Ngọc Hâm, tên Tống Ngọc Hâm kia thẹn quá hoa giận, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với bọn họ.
Các ý niệm xoay chuyển trong đầu, một lát sau hắn đã chạy tới khu luyện tập của học viên đặc biệt phía sau Vị Ương sơn.