Linh La Giới
Chương 171 : Vô đề
Ngày đăng: 20:30 19/04/20
Nêu như nói Hạ Ngôn không muốn có được bản bí tịch Thần cấp này, hiển nhiên không có khả năng! Có thể dung hợp bí điển Thần cấp, như vậy uy lực của Linh La kiếm sẽ tăng lên tới cấp độ hoàn toàn mới. E rằng cho dù cưởng giả có thực lực cao hơn một hai bậc, cũng khó thể là đối thủ của Hạ Ngôn.
Nói ngay như vừa rồi đánh một trận với đại trưởng lão, nếu Linh La kiếm của Hạ Ngôn đã dung hợp bản bí điển Thần cấp này thì đại trưởng lão Tống gia căn bản không thể là đối thủ của Hạ Ngôn.
Uy lực của Linh La kiếm bây giờ vẫn chỉ tương đương với với bí điển Nhân cấp đỉnh. Ngay cả uy lực Thiên cấp bí điển đều không đạt được.
Mà đại trưởng lão Tống gia kia e rằng đã học được bí điển Thiên cấp. Với thế lực của Tống gia, muốn có một hai bản bí điển Thiên cấp, cũng không phải không thể. Một đao cuối cùng của đại trưởng lão Tống gia đánh bay Hạ Ngôn, võ kỹ xuất ra đều đạt tới một ngàn ba trăm độ.
Hạ Ngôn lắc đầu cười khẽ, nói với Tô Cách:
- Tô lão gia! Bản bí điển này, ta quả thật rất cần, nhưng đối với Tô gia bản bí tịch này có ý nghĩ rất phi phàm, ta nghĩ có lẽ ta không thể nhận lấy!
Hạ Ngôn cũng không có vươn tay tiếp lấy hộp ngọc bích.
Sắc mặt Tô Cách lại âm trầm, nói:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ta chỉ có một người con gái, chính là Tô Cầm. Cậu cảm thấy, Tô Cầm có thể học bản bí điển này sao?
Hạ Ngôn không nói gì, bí điển Thần cấp phải là Đại Linh Sư hậu kỳ mói có thể học được. Tô Cầm ngay cả một đường kinh mạch cùng không đả thông, cho dù là bí điển Nhân cấp, nàng cũng không thể học, chứ đừng nói tới bản bí điển Thần cấp này.
- Hạ Ngôn tiên sinh!
Đôi mắt Tô Cách sáng ngời, chậm rãi nói:
- Năm nay niên kỷ của ta đã năm mươi hai tuổi, Ha ha! Ta biết cơ thể của ta, qua thêm mười năm nữa, có thể ta không xong rồi. Khi đó, Tô Cầm mới hơn hai mươi tuổi. Tuy rằng Tô Cầm là con gái của ta nhưng con bé cũng không thích chuyện kinh doanh. Ta chết thì nàng làm sao đây? Điều này ta vẫn luôn lo lắng.
Tô Cách thở dài một tiếng!
-Ta muốn cầu Hạ Ngôn tiên sinh, sau này có thể chiếu cố cho Tô Cầm!
Giọng nói Tô Cách bồng cao hơn. Tô Cầm ở bên cạnh, mặt ngẩn ra, rồi sau đó hai má ửng đỏ lên.
Lúc này Hạ Ngôn chấn động! Hắn không nghĩ tới, Tô Cách đưa ra yêu cầu như vậy.
-Ha ha.
Tô Cách cười cười ha ha.
- Đương nhiên ta cũng không muốn làm chậm trễ đại sự cả đời của Hạ Ngôn tiên sinh. Nếu như Hạ Ngôn tiên sinh cảm thấy con gái của ta không xứng với cậu thì chỉ cần coi nàng là muội muội là được rồi. Ca ca chiếu cố muội muội, ta nghĩ chuyện đó không có vấn đề gì!
Tô Cầm vội nhìn Hạ Ngôn, ngón tay có chút khẩn trương mân mê gấu áo.
- Tô lão gia! Ông quá nghiêm trọng rồi! Chỉ cần Hạ Ngôn ta còn một hơi, cũng nhất định chiếu cố Tô Cầm!
Đôi mắt Hạ Ngôn kiên định, nói với vẻ thành khẩn.
- Được!
Tô Cách lớn tiếng nói.
- Như vậy bản bí tịch này vốn không có tác dụng gì với Tô gia!
Tô Cách mạnh mẽ đưa hộp ngọc bích đến bên cạnh Hạ Ngôn, không làm ra vẻ gì hết.
Hạ Ngôn biết, Tô Cách thật tâm đưa bản bí điển Thần cấp này cho mình! Trầm ngâm một lát, Hạ Ngôn rốt cục vươn tay lấy hòm lại, gật gật đầu.
- Tô lão gia! Ta đây liền nhận quyển bí tịch này, tương lai nếu Tô cầm có con thì chỉ cần nó có thiên phú tu luyện thì ta nhất định sẽ hết sức giúp nó tu luyện.
Đôi mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Tô Cầm, hít thở, dịu dàng nói:
- Mặc kệ phụ thân đứa bé là ai!
Trên mặt Tô Cách lập tức lộ ra vẻ kích động, hai tay run nhè nhẹ, giữ chắc tay Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Cám ơn!
Tô Cách lại nhìn về phía Tô Cầm đang ửng đỏ mặt ở bên cạnh.
- Cầm nhi! Sau này coi Hạ Ngôn giống như ca ca. Có Hạ ngôn, con sẽ không bị bất cứ người nào khinh thường, cho dù là người như Tống Ngọc Hâm, cũng không được.
Hiện tại trong lòng Tô Cách quả thật bỏ xuống một khối đá lớn, con gái có thể nhận thức Hạ Ngôn, thật sự là ơn phúc trời cao ban cho. Nếu không phải con gái trong Thiên Tinh Các tình cờ gặp Hạ Ngôn. Hôm nay chỉ sợ Tô gia hoàn toàn bị hủy. Cho dù Tô gia có thể bảo toàn, con gái Tô Cầm khẳng định cũng không thể bảo toàn.
"Nếu Cầm nhi không còn thì Tô Cách ta sống còn có ý nghĩ gì nữa?" Trong mắt Tô Cách có lệ quang, mơ hồ trong lòng kích động thầm nghĩ.
Hạ Ngôn tiếp nhận hộp ngọc bích này, nhìn thấy Tô Cách một lần nữa đưa bí điển tới, trong lòng cùng dị thường kích động. Bí điển Thần cấp, đối với bất luận một người tu luyện nào mà nói, đều là thứ ước mơ tha thiết. Cho dù thực lực không đủ tạm thời không thể tu luyện, chỉ sợ cũng muốn có được.
Nhẹ nhàng lấy ra bí điển được làm bằng ngọc thạch màu lục, Hạ Ngôn nhìn thấy trên trang thứ nhất chỉ có vài chữ đơn giản.
Mấy chữ này là: "Hỗn Độn Âm Dương Kiếm"!
Trông thấy mấy chữ đơn giản này, Hạ Ngôn liền cảm thấy hoang mang thấp thỏm. Một loại lực lượng mê hoặc lòng người, chính là từ trên đó phát ra. Hạ Ngôn biết, càng là người có tu vi cao thâm, sẽ bị chữ này ảnh hưởng càng lớn hơn. Chỉ có mấy chữ, đã có thể khiến cho tâm thần đã thu liễm của Hạ Ngôn bị rung động. Nội dung trong đó, lại tràn ngập lực lượng khó tin. Năm chữ đơn giản trên đó, từng chữ đều có thể trích ra một chữ để nhìn riêng biệt.
Đọc từng chữ một, nhìn thấy mỗi một chữ, tâm tư Hạ Ngôn liền đắm chìm vào trong đó.
"Chỉ xem cái tên này, đều có thể làm cho võ kỹ của người ta tăng lên một khoảng nhất định!"
Hạ Ngôn giật mình trong lòng không thôi. Tên võ kỹ này dường như cũng ẩn chứa một loại kiếm ý độc đáo! Tuy rằng trong đầu Hạ Ngôn không diễn luyện, nhưng hắn lại cảm giác Linh La kiếm của mình càng thêm tinh thuần hơn một chút.
Nhẹ nhàng sờ một chút, Hạ Ngôn một lần nữa đóng hộp ngọc bích lại.
- Tô lão gia! Ta đây sẽ nhận lấy bản bí điển này!
Hạ Ngôn gật gật đầu thật mạnh. Lúc này Hạ Ngôn mới cẩn thận thu hộp ngọc bích này vào trong áo.
- Cầm nhi! Đưa Hạ ngôn tiên sinh về phòng nghỉ ngơi!
Tô Cách nhìn về phía Tô cầm, rồi sau đó lại cười nói:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Lát nữa ta sẽ cho Tô cầm đưa bữa tối đến phòng ngươi.
Hạ Ngôn liền nói:
- Không cần! Sau khi ta trở về phải vận công để khôi phục linh lực. Hơn nữa hiện tại cũng không ăn được bất cứ thực vật gì!
Tô Cách gật gật đầu, nói:
- Vậy được rồi! Sáng ngày mai ta sẽ phái người đến gọi cậu!
Tô Cầm đưa Hạ Ngôn về phòng, dọc theo đường đi cúi đầu, cũng không nói.
Tới phòng khách, mấy lần muốn nói lại thôi. Tuy nhiên cuối cùng vẫn không nói ra gì.
"Chẳng lẽ huynh ấy không hài lòng ta sao?"
Lòng Tô Cầm đang tranh đấu loạn thất bát nháo với nhau.
"Nếu hài lòng, vì sao không tỏ vẻ gì chứ? Hồi sáng người ta đã nói qua lời nói này, huynh ấy giống như quên rồi!"
"Chẳng lẽ huynh ấy còn muốn người ta nói ra nữa sao?" Tô Cầm nhìn Hạ Ngôn với vẻ có chút u oán.
"Làm sao có thể nói ra lần nữa chứ? Buổi sáng vốn tưởng rằng không thể thoát khỏi ma thủ của Tống Ngọc Hâm nên mới nói ra những lời này. Hiện tại nói nữa, vạn nhất bị cự tuyệt, vậy không phải là mắc cỡ chết người sao?"
Trái tim Tô Cầm không ngừng kêu "phanh phanh", cuối cùng chỉ là thở ra thầm kín, rồi sau rời khỏi phòng Hạ Ngôn.
Thật ra trong lòng Hạ Ngôn cùng không nhàn rỗi, hắn còn đang lo Tô Cầm nói ra điều gì nữa.
Tô Cầm có dung mạo tuyệt mỹ, nếu so sánh cũng không thể kém Tử Hân! Bằng không Tống Ngọc Hâm kia cũng không tốn nhiều thởi gian như vậy, nhất định phải lấy Tô Cầm. Tuy nhiên, Hạ Ngôn quả thật vẫn chưa tính đến. Đến lúc này, hắn không cự tuyệt không được, cự tuyệt cũng không được. Cho nên cuối cùng Tô Cầm cũng chưa nói gì. Trái lại khiến hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lý Nguyên Xuân cười nói.
Khi hai người đến nhà của Hạ Ngôn, hắn đang luyện kiếm. Sau khi hấp thu rất nhiều linh lực, Hạ Ngôn sẽ luyện một ít kiếm kỹ. Cũng không chỉ có Linh La kiếm mà là các loại kiếm kỹ Hạ Ngôn đều có thể luyện tập. Ngay cả một kiếm kỹ bất nhập lưu Hạ Ngôn cũng có thể sẽ luyện tập. Hạ Ngôn phát hiện, mỗi một loại kiếm kỹ đều có chỗ hay nhất định. Cho nên Hạ Ngôn mới lợi dụng thời gian rảnh luyện tập các loại kiếm kỹ.
- Bộ kiếm kỹ này quả nhiên như ta nghĩ, cải tiến một chút là có thể phát ra uy lực mạnh hơn nữa!
Hạ Ngôn vừa lòng gật gật đầu, thu trường kiếm lại. Hiện tại Hạ Ngôn dùng là thanh trường kiếm hắn tùy tiện mua ở trong vũ khí điếm.
Chỉ hai ngày nữa là có thể đi lấy vũ khí làm từ Bích Thủy Chi Tâm rồi, thanh kiếm này, cũng chỉ dùng tạm trong hai ngày mà thôi.
"Mặc kệ là kiếm kỹ, đao pháp hay là võ kỹ gì, thực ra đều có chút giống nhau về tính chất!"
Hạ Ngôn hơi thở vững vàng, đứng trong sân suy nghĩ.
- Ồ?
Hạ Ngôn nghe thấy tiếng bước chân của hai ngươi đang đi tới, ánh mắt nhìn lại.
- Kẹt.
Cánh cửa bị đẩy ra, Tô Cách và Lý Nguyên Xuân cùng tiến vào.
Hạ Ngôn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười nói:
- Tô lão gia, Lý đại ca, các người sao lại tới đây?
- Ha ha, lão đệ, Tô lão gia tới là giúp đệ bàn giao nhiệm vụ đó!
Lý Nguyên Xuân cười nói.
Hạ Ngôn sửng sốt.
- Bàn giao nhiệm vụ?
- Chính là nhiệm vụ của Đại sảnh Dong binh đó!
Tô Cách nói.
- À!
Hạ Ngôn há mồm.
- Thiếu chút nữa ta quên, đúng, là nhiệm vụ Đại sảnh Dong binh!
Sờ sờ đầu, Hạ Ngôn tra kiếm vào vỏ!
- Hạ Ngôn tiên sinh, đi thôi, chúng ta cùng đi Đại sảnh Dong binh!
Tô Cách mỉm cười nói.
- Ta cũng đi xem, lão đệ, đệ hoàn thành nhiệm vụ lần này xem chừng cấp bậc không thấp đâu. Ta tính rồi, ngươi có thể lập tức nhảy cấp! Ha ha!
Lý Nguyên Xuân ha ha cười nói.
Nhảy cấp chính là tăng vượt cấp dong binh. Như dong binh nhất cấp nếu hoàn thành một nhiệm vụ yêu cầu, đạt được nhiều điểm tích lũy, vậy thì có thể nhảy cấp, từ dong binh nhất cấp lên thẳng dong binh tam cấp, nhảy một lúc hai cấp.
Đương nhiên, nhảy cấp là cực kỳ khó khăn. Nhiệm vụ của Đại sảnh Dong binh đều đã trải qua xét duyệt nghiêm khắc mới được định ra cấp bậc khó khăn của nhiệm vụ. Muốn hoàn thành một nhiệm vụ có yêu cấu độ khó cao cũng không dễ dàng.
-Tốt!
Hạ Ngôn gật gật đầu.
Ba người đi ra khỏi viện, đi về phía Đại sảnh Dong binh. Trong Đại sảnh Dong binh của thành Tử Diệp mỗi ngày đều có vô số dong binh lui tới lĩnh nhiệm vụ, tra nhiệm vụ. Một số nhiệm vụ yêu cầu cao cũng thường có người hoàn thành.
Cho nên các nhân viên công tác đối với dong binh nhận nhiệm vụ cấp cao cũng chỉ chú ý một chút thôi, không quá ngạc nhiên. Thấy nhiều tự nhiên thành thói quen.
Lúc này, trong Đại sảnh Dong binh thành Tử Diệp, một nữ nhân lãnh diệm mặc nhung trang màu tím vừa tiến vào trong đại sảnh.
Ánh mắt nàng đảo một cái liền đi tới một cái quầy. Không ít dong binh đều dừng ánh mắt trên người nữ nhân này. Trước ngực nàng là một huân chương màu vàng, tuy nhiên trên mặt lại có một chữ: "Lục"!
Dong binh lục cấp, cách Hồng Binh cũng không xa. Trong Đại sảnh Dong binh, tuy rằng dong binh lục cấp không hiếm, nhưng tuyệt đối không gặp được nhiều. Hơn nữa đây lại là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Tuy nhiên, gương mặt nàng lại lạnh như băng, sắc như đao, một chút biểu tình cũng không thấy. Đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo khiến người ta không nhịn được rùng mình.
Đi tới trước quầy, nữ nhân mở miệng nói:
- Ta muốn nhận nhiệm vụ lục cấp!
Nhân viên công tác vội vàng nhìn một chút nói:
- Hôm nay nhiệm vụ lục cấp có tám mươi sáu cái!
Nói xong liền đưa lại một quyển sổ cho người nữ dong binh kia xem xét. Nữ nhân này lướt qua một cái, đột nhiên, ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào một nhiệm vụ. Cho dù gương mặt nàng lạnh như băng hàn cũng phải lộ ra một tia kinh ngạc, một lát sau, nàng đột nhiên lạnh lùng cười rộ lên.
Móng tay màu đỏ chỉ vào một nhiệm vụ, nói với nhân viên công tác:
- Ngươi xác định đây là nhiệm vụ lục cấp?
Nhiệm vụ mà nàng chỉ, là nhiệm vụ mà Tô Cách phát ra!
Nhân viên công tác nhìn thoáng qua, gật gật đầu khẳng định:
- Đúng, quả thật là nhiệm vụ lục cấp!
Nữ nhân cười lạnh nói:
- Tống gia? Tộc trưởng là Tống Lập kia hả? Ừ, có chút khó khăn!
- Nhưng mà, một gã dong binh nhất cấp đã nhận nhiệm vụ này rồi?
Giọng điệu vừa chuyển, nữ tử khó tin nói, móng tay đỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt trên trang giấy.
Mỗi một nhiệm vụ sau khi có người lĩnh đều ghi vào đó tin tức của dong binh tiếp nhận! Hạ Ngôn nhận nhiệm vụ của Tô Cách tất nhiên sẽ có tin tức cơ bản của Hạ Ngôn.
Nữ tử này nhìn thấy một nhiệm vụ lục cấp lại bị một dong binh nhất cấp nhận, trong lòng cảm thấy thực khó tin.
- Đúng vậy, quả là một dong binh nhất cấp nhận. Nhiệm vụ này hiện giờ đã phát ra được năm ngày, nhưng chỉ có một dong binh kia nhận mà thôi.
Nhân viên công tác kia chậm rãi nói:
- Lúc ấy, ta còn khuyên người dong binh trẻ tuổi đó.
Người nhân viên công tác này còn nhớ rõ bộ dáng của Hạ Ngôn!
- Ai, chỉ sợ người dong binh trẻ đó đã bị giết chết rồi! Thế lực Tống gia vốn cũng không dễ chọc!
Nhân viên công tác lắc đầu, hiếm khi nói nhiều như vậy, có thể là vì Hạ Ngôn mà tiếc hận, cũng có thể là có lòng tôn kính đối với người dong binh lục cấp trước mắt.
- Không biết sống chết, chết cũng đáng! Tống gia, cường giả Linh Sư cũng có bốn năm tên, hắn chỉ là dong binh nhất cấp mà cũng muốn đi giúp vui!
Nữ tử khinh thường lắc đầu, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia lãnh ý.
Tiếp theo, nàng lại tiếp tục xem những nhiệm vụ lục cấp khác. Nhiệm vụ này mặc dù không hạn chế nhân số, nhưng đã trải qua kỳ hạn cuối cùng, hiện giờ nàng muốn tiếp cũng tiếp không được!