Linh La Giới
Chương 192 : Bồi thường
Ngày đăng: 20:30 19/04/20
Trong đại sảnh rộng lớn, phàm là những đồ vật dụng cụ nào bị khí lãng đi qua, toàn bộ đều trong thời gian ngắn biến thành một đống vụn nát. Mà trên bốn bức tường xung quanh đại sảnh, cũng bị một số kiếm khí sắc bén trực tiếp đâm thủng nhiều lỗ.
- Thổ Cẩu! Quay về đây nào!
Hạ Ngôn gọi Thổ Cẩu một tiếng.
Thổ Cẩu đang muốn xông lên tiếp tục cắn xé Lục Tương Pha, nghe được tiếng Hạ Ngôn gọi, thân hình to lớn đột nhiên dừng lại, hai chiếc răng nanh trắng nhọn nhe ra gầm gừ, sau một cái lắc mình nhanh nhẹn liền nhảy đến bên cạnh Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cũng thu hồi Thần Hi kiếm vào trong vỏ.
Lục Tương Pha nhìn Lục Khai đã hoàn toàn không còn hơi thở nằm trên mặt đất một chút, lại chuyển mắt nhìn hai gã Lục gia trưởng lão khác, trong lòng có chút đau khổ, ngón tay run lên nhè nhẹ, vẫn cầm trường kiếm trên tay, quay lại nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Lục tộc trưởng! Lục Khai này bày kế hãm hại ta, đê tiện vô sỉ, ta báo thù giết hắn cũng không có gì không phải.
Hạ Ngôn vừa cười vừa nói tiếp:
- Hắn là trưởng lão của Lục gia, ta thấy, ngươi là tộc trưởng Lục gia có phải nên nói chút gì đó hay không?
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Lục Tương Pha vẻ mặt đang âm trầm kia.
Lục Tương Pha thân hình chấn động, các cơ trên mặt co rút một chút:
- Hạ Ngôn! Lục Khai đã bị ngươi giết chết, ngươi còn muốn thế nào?
"Hạ Ngôn này là đệ tử viện trưởng học viện Tử Diệp Liễu Vân! Lục Khai đã đạt tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ, thực lực Hạ Ngôn này chỉ sợ đã là Đại Linh Sư rồi!"
Lục Tương Pha bắt đầu suy tính trong lòng.
"Hơn nữa, bên cạnh Hạ Ngôn còn có một con Hắc Lang quái dị, thực lực Hắc Lang này so với ta còn mạnh hơn nhiều. Hiện tại cho dù toàn bộ cao thủ Lục gia đều tập hợp lại, cũng giết không chết Hạ Ngôn này".
Lục Tương Pha rốt cuộc vẫn là tộc trưởng Lục gia. Ở trong khoảng thời gian ngắn liền có thể xâu chuỗi mọi chuyện từ đầu tới đuôi. Mới vừa rồi hắn giao thủ cùng thổ Cẩu, biết được thực lực Thổ Cẩu còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Hắn biết, lấy lực lượng hiện tại của Lục gia căn bản giết không chết Hạ Ngôn, cho nên cũng không định xuất thủ tiếp:
"Nhìn bộ dáng Hạ Ngôn hiện tại dường như cũng không định chuẩn bị tiếp tục giết người Lục gia. Nếu không vừa rồi hắn cũng sẽ không ở thời khắc mấu chốt gọi con Hắc Lang kia quay lại".
Lục Tương Pha nhìn Hạ Ngôn một chút, ánh mắt lấp lóe.
- Ha ha!
Hạ Ngôn cười lớn, ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía Lục Tương Pha:
- Lục tộc trưởng! Cái âm mưu cao minh này, ngươi làm tộc trưởng Lục gia nếu là không đồng ý, Lục Khai hắn cho dù lá gan có lớn hơn nữa, cũng không dám bày kế hại ta đúng không?
- Hừ!
- Lục tộc trưởng! Lục Khai đã chết, ta cũng không muốn đại khai sát giới đối với Lục gia. Tuy nhiên, chuyện Lục Khai vô cớ hại ta cũng không thể quên đi như vậy! Nếu không phải ta mạng lớn, hiện tại sợ rằng đã chết ở trong tay của Tống Lập rồi.
Lục trưởng lão đưa kim phiếu tới trước mặt Hạ ngôn.
Hạ Ngôn tiếp lấy, nhìn một chút, sau khi xác định kim phiếu đều là thật liền tiện tay nhét vào trong lòng ngực.
- Các vị, ta đây không quấy rầy nữa!
Hạ Ngôn cười nói với mấy người, rồi thân thể nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng Thổ Cẩu, chậm rãi đi về phía cửa Nghị sự đường. Thân hình to lớn của Thổ Cẩu đột nhiên xuất hiện ngoài cửa Nghị sự đường.
"Hô".
Đại đa số hộ vệ mới vừa rồi nếu không thấy Thổ Cẩu, bọn họ cũng chỉ nghe nói là một con Hắc Lang to lớn, nhưng khi bọn hắn tận mắt nhìn thấy Thổ Cẩu, trong lòng rung động thế nào có thể nghĩ.
"Ba".
Móng vuốt Thổ Cẩu đập thật mạnh trên mặt đất. Mỗi một lần bước đi hạ chân xuống, mặt đất cứng rắn liền dập nát thành một đống bụi phấn. Ánh mắt xanh sâu thẳm của Thổ Cẩu tỏa ra u quang màu xanh quét nhìn bốn phía, những hộ vệ này đều không tự chủ được lui về sau một bước. Khí tức từ trên người Thổ Cẩu tản mát ra khiến cho bọn họ tự đáy lòng toát ra một cỗ hàn khí. Mà Hạ Ngôn ngồi ở trên lưng Thổ Cẩu khóe miệng nhếch lên cười.
- Các vị, có cơ hội ta lại đến làm khách. Hiện tại ta cáo từ trước!
Hạ Ngôn cười nói với đám người xung quanh.
Thổ Cẩu chậm rãi đi về phía trước, nguyên bản đám hộ vệ vây quanh Nghị sự đường, rất nhanh tránh ra một con đường để Hạ Ngôn đi ra.
Chờ Hạ Ngôn cùng Thổ Cẩu rời đi một hồi lâu, những hộ vệ này mới dám há lớn miệng thở dốc.
- Ta cho tới bây giờ còn chưa từng thấy có con sói nào lớn như vậy. Ngươi nhìn mắt của nó không, thật đáng sợ.
Một gã hộ vệ hoảng sợ nói.
- Vừa rồi trưởng lão nói ngay cả tộc trưởng cũng đánh không lại con sói này, Hắc Lang này khẳng định là Linh Thú trong truyền thuyết!
Không ít hộ vệ đều đang thấp giọng nghị luận.
- Hạ Ngôn đó không ngờ có Linh Thú! Kỳ quái, Linh Thú đó vì cái gì lại nghe lời Hạ Ngôn chứ, hắn còn ngồi trên lưng Linh Thú nữa!
Một gã con cháu Lục gia tuổi trẻ nhíu mày nghi hoặc nói.
- Các ngươi xem kìa, những chỗ mặt đất chỗ Hắc Lang kia đi qua!
Đột nhiên có người hô lớn một tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn thấy những nơi mà Thổ Cẩu vừa đi qua, đều là một mảnh bột đá. Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả đường đá cứng rắn như thế cũng dễ dàng bị móng đạp thành bột phấn, nếu là chộp vào thân thể người thì.