Linh La Giới

Chương 207 : Ám đấu

Ngày đăng: 20:30 19/04/20


Hạ Tử Hân nhìn thấy Lưu Khải bị thương, thân thể mềm mại run lên, lập tức chạy tới nâng Lưu Khải dậy. Lưu Khải chậm rãi đừng lên, hai con mắt như muốn phun ra lửa, hung hăng nhìn về phía Trương Hải Tuyền. Bất quá, vẻ mặt của Trương Hải Tuyền lại rất thản nhiên, hình như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lưu Khải.

 

- Hạ Ngôn đến.

 

Trong đám người, một gã học viên mặt chữ điền, thanh âm rất lớn. Trương Hải Tuyền nguyên bản còn muốn làm nhục Lưu Khải một phen, nghe được tiếng kêu này, lập tức chuyển ánh mắt về phía đoàn người.

 

Quả nhiên, hai người Hạ Ngôn và Chu Lan Đức đã tiến lên phía trước đoàn người. Hạ Ngôn nhìn thấy khóe miệng Lưu Khải có vết máu, hai mắt đỏ đậm, nhịn không được siết chặt hai nắm tay.

 

"Ta biết rõ thực lực của Lưu Khải, so với Trương Hải Tuyền dù có một chút chênh lệch, thế nhưng Trương Hải Tuyền cũng khó đả thương Lưu Khải".

 

Trong lòng Hạ Ngôn thoáng suy nghĩ, liền bước về phía Lưu Khải.

 

- Ngươi thực quá đáng.

 

Trước ngực Hạ Tử Hân phập phồng, trợn trừng mắt nói với Trương Hải Tuyền. Nội quy học viện tuy rằng không cấm các học viên tỷ đấu với nhau, thế nhưng nghiêm cấm rõ ràng không được cố ý đả thương người khác. Thế nhưng Trương Hải Tuyền này, hiển nhiên cố ý đánh Lưu Khải trọng thương, một cước kia, phi thường nặng.

 

- Ha ha, quyền cước không có mắt, không có thực lực thì đừng có đáp ứng luận bàn.

 

Trương Hải Tuyền khinh miệt vừa cười vừa nói, bất quá nhãn thần đã vô ý rơi vào người Hạ Ngôn vừa mới xuất hiện.

 

- Ngươi.

 

Hạ Tử Hân cắn răng, còn muốn nói cái gì.

 

Lại thấy Hạ Ngôn xua tay với nàng, lúc này mới xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Lưu Khải nói.

 

- Lưu Khải, ngươi không sao chứ?

 

Có thể nhìn ra, Hạ Tử Hân hiện tại rất quan tâm tới Lưu Khải. Hai mắt nguyên bản đỏ đậm của Lưu Khải cũng dần dần khôi phục lại tỉnh táo, nhếch môi cười với Hạ Tử Hân.

 

- Không có việc gì, cô quan tâm ta như vậy, ta còn muốn bị thương nặng hơn một chút đây.

 

Đôi mày liễu của Hạ Tử Hân nhíu lại, buông cánh tay Lưu Khải.

 

- Bất quá, đám người Trương gia này thực đê tiện. Tên Trương Hồng Phi kia dĩ nhiên ám toán ta.

 

Nói đến đây, Lưu Khải không nhịn được lại tức giận tận trời. Tính tình của hắn, nguyên bản là rất nóng nảy, hiện tại bị người ta ám toán, đương nhiên phẫn nộ.

 

Bất quá, Trương Hồng Phi là cường giả linh sư, hắn căn bản không phải là đối thủ. Lưu Khải cũng không ngốc, sẽ không chủ động tiến lên tìm cường giả linh sư đòi tỷ đấu, như vậy chỉ tổ chuốc lấy nhục. Học viện Tử Diệp có quy định, linh sư không được phép tỷ đấu với học viên bình thường, bất quá nếu như học viên bình thường khiêu khích, vậy thì khác rồi.

 

- Hạ Ngôn ca.

 

Lưu Khải nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, quay đầu lộ sắc mặt vui mừng, nói.

 

Hạ Ngôn gật đầu với Lưu Khải, lại lắc đầu.
Có người nghĩ Trương Hải Tuyền phun khá nhiều máu.

 

- Thực lực của bọn họ đều rất mạnh, ta cũng phải nỗ lực tu luyện.

 

Cũng có học viên so sánh thực lực của mình với hai người giữa sân, trong lòng âm thầm quyết tâm nỗ lực tu luyện. Những học viên bình thường như bọn họ, đương nhiên không thể nhìn ra được điều gì dị thường giữa hai người, chỉ cho rằng xác thực là Lưu khải và Trương Hải tuyền tranh đấu với nhau.

 

- Hồng Phi ca, có người ám toán ta.

 

Trương Hải Tuyền được Trương Phong nâng dậy, nặng nề thở dốc mấy hơi, mới sắc mặt tái nhợt quay về phía Trương Hồng Phi, dùng thanh âm trầm thấp nói.

 

Trương Hồng Phi nghe được, liền hiểu ra. Hạ Ngôn dùng cùng một biện pháp giống hắn.

 

Phẫn nộ nhìn Hạ Ngôn một chút, Trương Hồng Phi nhịn không được rít gào nói:

 

- Hạ Ngôn, ngươi dám xuất thủ ám toán Hải Tuyền, ghê tởm!

 

- Trương Hồng Phi, ngươi cũng không nên nói linh tinh.

 

Hạ Ngôn quét mắt nhìn Trương Hồng Phi, cười lạnh đáp lời.

 

- Coi như là ám toán, cũng là chuyện của Trương Hồng Phi ngươi làm mới đúng chứ?

 

Vương Thiên Hà đứng ra nói.

 

Trương Hồng Phi nguyên bản còn muốn rít gào, thế nhưng thấy Vương Thiên Hà đã đứng ra, thần tình dừng lại, mạnh mẽ đem lời vừa lên đến cổ nuốt lại.

 

"Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, còn có Hạ Ngôn, ba người sẽ cùng nhau tham gia vào cuộc giao lưu giữa các học viện, hiện tại quan hệ của họ tựa hồ rất tốt".

 

Trong lòng Trương Hồng Phi thầm suy nghĩ.

 

"Hảo hán không cần tính toán thiệt thời trước mắt, ta chỉ có một người làm sao là đối thủ của ba người bọn chúng? Hừ, ta nhịn, Hạ Ngôn, nhất định ta sẽ làm ngươi phải hối hận".

 

Hung quang trong mắt chớp động, Trương Hồng Phi hít một hơi thật sâu, đem phẫn nộ đè xuống.

 

- Ngày hôm nay đến đây thôi, Trương Hải Tuyền, chúng ta đi.

 

Trương Hồng Phi nói xong, liền dẫn đầu xoay người rời đi.

 

Đám học viên xung quanh nguyên bản còn tưởng rằng hai bên sẽ phát sinh chuyện gì đó, thế nhưng lại đột nhiên thấy Trương Hồng Phi nhịn cơn giận xoay người rời đi, không khỏi bắt đầu chỉ trỏ bàn luận.

 

- Trương Hồng Phi này sợ Hạ Ngôn rồi.