Linh La Giới
Chương 210 : Đan dược nhị phẩm
Ngày đăng: 20:30 19/04/20
Ánh mặt trời chiều chiếu xuống Học Viện Tử Diệp, không gian như nhiễm một màu hồng đậm mỹ lệ.
Hai người Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đứng trước cơ quan trận cao cấp, Mễ Tuyết nhìn chằm chằm vào trong cơ quan trận cao cấp. Trong lòng nàng vẫn luôn luôn có một loại cảm giác, Hạ Ngôn lúc này vẫn còn đang ở bên trong cơ quan trận cao cấp. Mà Vương Thiên Hà thì lại thỉnh thoảng đem ánh mắt đảo về phía khác, sau đó lại chuyển hướng Mễ Tuyết, trong lòng không quá tin tưởng Hạ Ngôn vẫn còn đang ở bên trong cơ quan trận.
- Mễ Tuyết, ta nghĩ Hạ Ngôn không có khả năng ở bên trong cơ quan trận cao cấp đâu. Thân pháp của Hạ Ngôn tuy rằng rất huyền ảo, thế nhưng những người cơ quan trong cơ quan trận cao cấp, tất cả đều có thực lực Linh Sư hậu kỳ. Hơn nữa bên trong đó có nhiều người cơ quan như vậy, thân pháp của Hạ Ngôn có cao tới đâu đi nữa cũng khó có thể duy trì được a.
Vương Thiên Hà phân tích nói. Phân tích của hắn, ngược lại cũng có đạo lý.
Mễ Tuyết chuyển đôi mắt đẹp, liếc mắt nhìn Vương Thiên Hà, đôi mày liễu hơi nhấc lên, trong lòng cũng nhịn không được thầm nghĩ.
- Lẽ nào Hạ Ngôn thực sự rời khỏi rồi?
Nhìn sắc trời lúc này, đã gần sẩm tối, chỉ cần nửa canh giờ nữa thôi là màn đêm sẽ buông xuống.
Đột nhiên. Đúng lúc này, từ trong cơ quan trận cao cấp có một đạo nhân ảnh phóng ra ngoài trong nháy mắt, quần áo màu trắng, phi thường bắt mắt.
Sau khi bóng người từ trong cơ quan trận hiện thân, liền thở ra một hơi dài, rồi duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt nhìn về phía Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết. Hít thở mấy hơi, dần dần ổn định linh khí lên xuống bất định trong cơ thể, nét đỏ hồng trên khuôn mặt cũng chậm rãi rút lui.
- Hạ Ngôn?
Vương Thiên Hà trong nháy mắt vừa rồi, cặp mắt mở rất lớn, không thể tin tưởng được nhìn Hạ Ngôn vừa mới từ trong cơ quan trận lao ra ngoài.
"Điều này sao có thể?"
Trong lòng Vương Thiên Hà rít gào một câu.
- Các vị còn chưa đi sao?
Hạ Ngôn nhìn thấy hai người, mỉm cười.
- Cơ quan trận cao cấp này, quả thực là khó khăn.
Lúc này, bộ quần áo màu trắng trên người Hạ Ngôn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, hắn tại cơ quan trận cao cấp này, cũng phải chịu mạo hiểm vạn phần.
Nói xong, Hạ Ngôn lại lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng.
"Bất quá, ngày hôm nay kinh nghiệm lần đầu tiên, sau này khẳng định sẽ dễ dàng hơn nhiều".
- Chúng ta cũng vừa mới từ trong cơ quan trận đi ra.
Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết vừa chuyển nói.
Tuy rằng trên mặt nàng không có bao nhiêu biểu tình, thế nhưng trong lời nói của nàng lại không hề bình tĩnh.
- Hạ Ngôn, nói nhanh lên, rốt cuộc là cơ quan trận cao cấp kia khó khăn như thế nào.
Vương Thiên Hà không kiềm chế được tâm tình kích động, vẻ mặt chờ mong.
Phải biết rằng, học viên của Học Viện Tử Diệp có thể tiến vào cơ quan trận cao cấp, tuyệt đối không vượt quá mười người. Học Viện Tử Diệp là địa phương nào? Toàn bộ khu vực trực thuộc Thành Tử Diệp, những người tu luyện tuổi còn trẻ, toàn bộ tinh anh đều tập trung hết chỗ này. Thế nhưng, trong học viện, bao gồm cả Viện trưởng, có thể tiến vào cơ quan trận tu luyện, cũng không đủ tới mười người.
Vương Thiên Hà đương nhiên kích động!
…
Đầu tháng mười!
Trong tiểu viện của Hạ Ngôn, một con chim nhỏ đỗ xuống cúi đầu trong cánh ấm áp ngủ vùi, bỗng nhiên kinh sợ giương cánh bay lượn. Ánh mặt trời từ phương đông nghiêng xuống chiếu rọi.
Trong sương phòng bên phải, Hạ Ngôn đỏ hai mắt, chiếc đỉnh lô trước mặt hắn, quang mang màu tím lập lòe.
Trên giá sách đặt trong gian phòng, đã xếp hơn mười chiếc hộp gấm gỗ lim. Trong những hộp gấm này, có sáu bảy loại đan dược nhất phẩm. Những đan dược này chính là do Hạ Ngôn luyện chế ra trong nhiều ngày vừa qua.
Mặc dù Hạ Ngôn cũng không thể đảm bảo mỗi một lần luyện chế đều thành công. Bình thường, xác xuất luyện chế thành công cũng chỉ có khoảng 50%. Luyện Đan Sư bình thường, đương nhiên không thể đạt được xác xuất thành công như vậy. Lúc này, Hạ Ngôn trong gian phòng, căn bản không cảm giác được sắc trời đã dần dần sáng lên. Đan dược đang ngưng tụ thành hình trong đỉnh lô, đã tiêu hao của Hạ Ngôn đủ thời gian một canh giờ.
Dựa theo tình huống bình thường, Hạ Ngôn hẳn là trước khi trời sáng sẽ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ rồi mới thức dậy đi học viện. Mà hiện tại, thời gian như đã hoàn toàn dừng lại, đan dược trong đỉnh lô lúc này vẫn còn chưa hoàn thành.
- Luyện chế viên Dưỡng Thần Đan này, hình như ta đã tiêu hao nhiều tinh lực hơn so với lần trước.
Trong đầu Hạ Ngôn chuyển động, hắn khống chế hồn lực đã càng ngày càng thuần thục.
Tuy rằng không chú ý tới thời gian, bất quá Hạ Ngôn cũng cảm giác được lúc này luyện chế ra Dưỡng Thần Đan, so với lần đầu tiên luyện chế Dưỡng Thần Đan càng tốn công tốn sức hơn một chút. Thời gian, lại tiếp tục trôi qua một nén nhang.
Đột nhiên, trong mắt Hạ Ngôn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đỉnh lô, con mắt bỗng nhiên trợn to.
- Đan dược hiện tại hẳn là thành rồi!
Tử Vân Linh Hải của Hạ Ngôn đột nhiên co rút lại kịch liệt, tin tức từ trong đỉnh lô truyền lại cho thấy đan dược đã hình thành. Đồng thời thu hồi hồn lực và linh lực từ trong đỉnh lô. Đỉnh lô nguyên bản đang rung động rất nhỏ cũng khôi phục lại yên lặng. Ánh mắt Hạ Ngôn nhanh chóng tập trung vào đan dược trong đỉnh lô.
Hai vị Hứa lão đồng loạt thất kinh hỏi.
- Đúng vậy, ngày hôm qua, sau khi ăn xong bữa trưa, cùng chúng con tới cơ quan trận, Hạ Ngôn đột nhiên nói muốn đi vào cơ quan trận cao cấp thử xem thế nào. Con và Mễ Tuyết còn khuyên hắn không nên mạo hiểm, không nghĩ tới, khi chúng ta từ trong cơ quan trận trung cấp đi ra ngoài, Hạ Ngôn vẫn còn chưa ra.
Vương Thiên Hà hít vào một hơi, ánh mắt sáng ngời.
- Lúc đầu con còn tưởng hắn thất bại nên đi ra trước rồi. Mễ Tuyết lại nói chờ một chút. Không nghĩ tới, khi chúng con chờ đợi khoảng một nén nhang, Hạ Ngôn đột nhiên từ trong cơ quan trận cao cấp lao ra ngoài.
- Uhm.
Mễ Tuyết cũng gật đầu.
Hai vị Hứa lão nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Phải biết rằng, cơ quan trận cao cấp, coi như là cường giả vừa mới bước vào Đại Linh Sư đi nữa cũng khó có thể duy trì dược trong đó. Mà Hạ Ngôn mới chỉ là Linh Sư hậu kỳ, có thể là Linh Sư đỉnh, dĩ nhiên có thể tu luyện bên trong cơ quan trận cao cấp.
- Ta xem, tốt nhất tới tìm Viện trưởng nói một chút. Tốt nhất là tới tìm Hạ Ngôn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hạ Ngôn này, xác thực là thiên tài.
Hứa lão thì thào nói.
Tuy rằng lão còn không rõ Hạ Ngôn mấy ngày nay ở trong tầng thứ hai Kinh Các rốt cuộc làm cái gì, bất quá bởi vì thực lực cường đại cùng với tuổi tác của Hạ Ngôn mà sợ hãi than thở không thôi.
- Uhm! Đại ca, người đi đi, ta ở lại trông coi Kinh Các là được rồi.
Hứa lão nhị gật đầu nói.
- Tốt, ta đi một chút sẽ trở lại.
Hứa lão khẽ gật đầu, sau đó thân ảnh chợt lóe, liền biến mất tại cầu thang.
Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết cũng lo lắng nặng nề nhìn nhau.
"Nếu thực sự Hạ Ngôn bị điên rồi, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Trong lòng Vương Thiên Hà thầm nghĩ.
- Trong Học Viện Tử Diệp, học viên đặc thù dưới ba mươi tuổi, sợ rằng thực lực của Hạ Ngôn mạnh nhất.
Hiện tại Vương Thiên Hà cũng biết, thực lực của hắn không thể nào so sánh được với Hạ Ngôn.
- Nếu như Hạ Ngôn không thể tham gia vào lần giao lưu sắp tới giữa các học viện, vị trí Học Viện Tử Diệp của chúng ta khẳng định sẽ bị hạ xuống thấp hơn rồi.
Nguyên bản, Vương Thiên Hà biết được thực lực của Hạ Ngôn, liền hy vọng trong lòng. Hy vọng lần giao lưu giữa các học viện này, ba người có thể vì Học Viện Tử Diệp mà giành được vị trí tốt. Nếu là giành được vị trí đệ nhất trong cuộc giao lưu giữa các học viện thì…
Nghĩ vậy, thân thể Vương Thiên Hà không tự chủ được hơi giật mình. Nếu đúng như vậy, cái tên của ba người khẳng định sẽ được lưu danh trong lịch sử Học Viện Tử Diệp. Trăm năm sau, học viên của Học Viện Tử Diệp sẽ biết, nguyên lai trăm năm trước đây, chính là ba người này đã làm cho Học Viện Tử Diệp leo lên vị trí đầu tiên trong tám học viện nhất lưu.
Thế nhưng nếu là không có Hạ Ngôn thì loại hy vọng này quá xa vời rồi. Phải biết rằng, Học Viện Tử Diệp trong tám học viện nhất lưu, vẫn đều xếp tại vị trí thứ năm thứ sáu. Trong tám học viện nhất lưu, ba học viện xếp đầu tiên, trong mấy trăm năm qua vẫn chưa từng biến động. Ba học viện này, đều phi thường mạnh mẽ.
Đôi mày liễu của Mễ Tuyết nhíu lại, không cũng không quan tâm tiếp tục quan sát bí điển.
- Vương Thiên Hà, chúng ta cũng đi xem có chuyện gì?
Mễ Tuyết nhịn không được nói.
Vương Thiên Hà trầm ngâm một chút rồi nói.
- Tốt, chúng ta đi tìm Viện trưởng, sau đó thử xem có tìm được Hạ Ngôn hay không.
Tâm tư hai người quyết định, liền cáo biệt Hứa lão nhị. Rời khỏi Kinh Các, hướng về phía khu học viên đặc thù bước đi.
------------
Một bóng người, lấy tốc độ vô cùng kinh người hướng về phía cửa lớn học viện chạy vội.
Dọc theo đường đi, vài học viên bình thường nhìn thấy bóng người này, chỉ có thể thấy được đối phương mặc quần áo màu trắng, còn khuôn mặt không thể nào nhìn thấy. Chỉ trong thời gian chớp mắt, bóng người màu trắng này đã biến mất khỏi tầm nhìn. Học viên nhìn thấy bóng người, đều trừng mắt thật to, giật mình thật sâu.
- Là ai?
- Tốc độ thực nhanh a!
Tiếng nghi hoặc và sợ hãi, từ trong miệng của những học viên này liên tục phát ra. Tuy rằng số học viên nhìn tận mắt nhìn thấy được bóng người có tốc độ nhanh nhẹn không gì sánh được này không nhiều, bất quá tin tức rất nhanh truyền rộng. Những học viên bình thường này, nhất là sơ cấp học viên, thích nhất chính là nghị luận những học viên đặc thù có thực lực mạnh mẽ hơn hẳn bọn họ. Ngày hôm nay nhìn thấy một màn này, chính là một trọng tâm câu chuyện tốt nhất để bàn luận.
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu có một đoàn gì đó càng dần càng bành trướng, toàn bộ thân thể, cũng tựa hồ như muốn nổ tung. Linh lực đã không nằm trong vòng khống chế của Hạ Ngôn. Trong tiềm thức, chỉ có một điều, chính là muốn phá hủy lung tung, để cho linh lực trong cơ thể tiết ra toàn bộ.
Hạ Ngôn tuy rằng đỏ đậm hai mắt, ý chí trong đầu không thể khống chế tự do, thế nhưng cũng biết không thể phá hư trong Kinh Các, không thể phá hư trong học viện.