Linh La Giới

Chương 216 :

Ngày đăng: 20:30 19/04/20


Tại trong dây Thanh Vân Sơn này, lúc này tuy rằng vừa qua khỏi chính ngọ, tuy nhiên gió núi lướt nhẹ qua, vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

 

Trong không khí, mùi máu tươi nồng đậm theo làn gió dần dần bay tản ra xa.

 

Hạ Ngôn cảm nhận thân thể Hạ Tử Hân đang trở nên lạnh lẽo, hơn nữa, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu trở nên tán loạn. Tuy nhiên trong ánh mắt vẫn một mảnh bình thần, giống như cũng không có chút thống khổ gì.

 

Hạ Ngôn không khỏi nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, nói từng chữ một:

 

- Tử Hân! Muội sẽ không chết.

 

"Thanh Vân Sơn!"

 

Hạ Ngôn rống giận trong lòng.

 

Lần trước đi vào Thanh Vân Sơn, chính mình thiếu chút nữa mất mạng. Lúc này đây lại là Hạ Tử Hân. Hạ Ngôn còn nhớ rất rõ thời thơ ấu, chỉ có Hạ Tử Hân thường xuyên đến tiểu viện cũ nát kia tìm mình chơi đùa.

 

Khi hắn còn nhỏ, rất nhiều tộc nhân trong gia tộc liền không cho phép con cái mình chơi đùa cùng Hạ Ngôn. Chỉ có Hạ Tử Hân thường thường cùng chơi với Hạ Ngôn. Tuy rằng về sau tất cả đều dần lớn lên, theo tuổi lớn dần, thì lúc đó Hạ Tử Hân tìm mình cũng càng ngãy càng ít.

 

Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không có vì vậy mà trách cứ Hạ Tử Hân.

 

Hạ Tử Hân chính là một thiếu nữ, tuổi càng lúc càng lớn, nếu nàng vẫn thường xuyên đi tìm Hạ Ngôn, khẳng định sẽ có rất nhiều lời đãm tiếu. Hơn nữa, mọi người dần dần lớn lên, dù sao không phải là thân huynh muội, thì suy cho cùng vẫn còn tồn tại rất nhiều điều bất tiện.

 

Nhưng cho tới bây giờ Hạ Tử Hân cũng không có quên Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhỡ rõ Hạ Tử Hân còn sai nha hoàn đưa tới cho mình một quyển bí tịch. Nếu là người khác, đâu có thể làm như vậy?

 

Con cháu gia tộc rất đông, chỉ là lần trước con cháu trực hệ tham gia chọn lựa con cháu ưu tú trong gia tộc, đã có bốn năm mươi người. Đối với một tên con cháu trong gia tộc không thể tu luyện, trong gia tộc không coi trọng, điều này cũng là thường tình.

 

Đặt ở các gia tộc khác, tình hình đại khái cũng giống nhau. Khôn sống mống chết, ở nơi nào cùng đều như thế. Nếu cha mẹ Hạ Ngôn còn sống, đương nhiên sẽ yêu thương Hạ Ngôn, nhưng cha mẹ Hạ Ngôn đều đã chết, còn phải trông cậy vào người khác?

 

"Thánh Hoàng gia gia. "

 

Đúng lúc này, Hạ Ngôn cảm giác được bên người một tia dao động năng lượng, tiếp theo lão nhân Thánh Hoàng vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện tại bên cạnh mình.

 

Tâm linh Hạ Ngôn chấn động, Thánh Hoàng gia gia xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ là có biện pháp cứu trị Hạ Tử Hân?

 

- Trước đừng nói chuyện, nha đầu kia hơi thở tiêu tán, lập tức sẽ chết ngay.

 

Lão nhân Thánh Hoàng khẽ giơ tay lên chặn không để Hạ Ngôn nói chuyện, sau đó nhìn về phía Hạ Tử Hân nói.

 
 

Ở khu huấn luyện học viên đặc biệt, Hạ Ngôn dừng chân lại. Một gã học viên trong học viên đặc biệt đứng ở trước người Hạ Ngôn, rất nhanh xông tới ngăn Hạ Ngôn lại.

 

Gã học viên đặc biệt này muốn cản đương nhiên là Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn ôm trong lòng.

 

- Tránh ra!

 

Hạ Ngôn mặt không chút thay đổi, lại lộ ra vẻ kiên quyết và hung tợn, trầm giọng âm đ*o.

 

Gã học viên đặc biệt thấy thần sắc Hạ Ngôn như thế, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Tuy nhiên hôm nay hắn phụ trách trông coi khu huấn luyện học viên đặc biệt, Hạ Ngôn tuy rằng là học viên đặc biệ,. nhưng người hắn ôm trong lòng lại không phải học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp.

 

Hắn không cho Hạ Ngôn ôm người đi vào, cũng là vì quy củ của học viện.

 

Gã học viên đặc biệt này cũng biết Hạ Ngôn, thấy tâm tình Hạ Ngôn lúc này dường như rất sa sút, liền nhíu mày khéo léo nói:

 

- Học viên Hạ Ngôn! Ngươi có thể đi vào, nhưng người trong lòng ngươi kia, lại không thể vào được. Bằng không, học viện trách tội ta cũng phải chịu trách nhiệm.

 

Gã học viên đặc biệt này cũng không nhìn ra Hạ Tử Hân đang hấp hối, tuy rằng hắn kỳ quái kinh ngạc, tuy nhiên lúc này cùng chua kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì.

 

Hạ Ngôn không muốn nói nhiều với hắn, hiện tại thời gian cấp bách, hắn phải sớm một chút tìm gặp sư phụ Liễu Vân, sau đó hỏi về chuyện Hồi Hồn Đan.

 

- Nếu Viện trưởng trách cứ, ta hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hiện tại, ngươi mau tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.

 

Trong mắt Hạ Ngôn phát ra một tia hàn quang nhìn chằm chằm vào trên mặt gã học viên đặc biệt.

 

Thân mình gã học viên đặc biệt chấn động, bị Hạ Ngôn nhìn chòng chọc vào mình, trong tâm lý hắn có cảm giác lạnh toát cả người.

 

"Ta là làm sao vậy? Chẳng lẽ ta sợ hãi sao?" Gã học viên đặc biệt khó tin thầm nghĩ.

 

Nhưng, chân hắn lại chậm rãi nhích qua một bên.

 

Hạ Ngôn chờ hắn vừa dời chân đi, thân thể liền nhoáng một cái rất nhanh tiến vào bên trong khu huấn luyện, đi nhanh về hướng phòng của Viện trưởng.

 

"Tử Hân! Ta nhất nhất định phải tìm được Hồi Hồn Đan. " Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.