Linh La Giới

Chương 224 :

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Sau khi ở chỗ Hạ Tử Hân đi ra, Hạ Ngôn cũng không như thường ngày đi vào trong phòng luyện chế đan dược. Tâm tình hắn hôm nay không thể hoàn toàn yên tĩnh, dùng trạng thái như vậy để luyện chế đan dược, tỷ lệ thành công tất nhiên sẽ rất kém. Cho nên, Hạ Ngôn dứt khoát hôm nay không luyện đan.

 

Ở trong tiểu viện, Hạ Ngôn cầm Thần Hi kiếm đen nhánh trong tay, lẳng lặng mà đứng.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác lạnh lẽo trong không khí càng ngày càng lạnh, mà Hạ Ngôn vẫn không chút cử động. Quần áo trên người, giống như là hóa đá.

 

Tiểu Thanh ở trong phòng nhìn chằm chằm vào thân hình Hạ Ngôn bên ngoài, nhưng nàng cũng không dám đi quấy rầy Hạ Ngôn vào lúc này. Hạ Ngôn tuy rằng vẫn đứng không nhúc nhích, nhưng thoạt nhìn lại hình như đang chìm trong tu luyện. Tiểu Thanh tuy rằng không hiểu tu luyện, nhưng nàng ở bên cạnh Hạ Ngôn lâu như vậy, cũng có thể cảm giác được một số tình huống đặc thù khi đang tu luyện.

 

Thổ Cẩu nằm sấp ở cạnh tường, con mắt xanh thẳm trong đêm đen càng rõ ràng. Ánh mắt thi thoảng nhìn về phía Hạ Ngôn.

 

Mà lúc này ở chung quanh thân thể Hạ Ngôn quả thật là có một khí tràng. Khí tràng này là linh lực vận chuyển trong cơ thể hắn mà tự nhiên hình thành.

 

Linh lực vận chuyển rất nhanh trong cơ thể, chẳng qua trong đầu Hạ Ngôn lại không diễn luyện bất kỳ võ kỹ nào. Hạ Ngôn chỉ là để cho linh lực điên cuồng chuyển động không mục đích, cũng không cố ý khống chế.

 

Làm như vậy dường như là một thủ đoạn để phát tiết, có thể giảm bớt áp lực.

 

"Ngày mai, Tử Hân có thể tỉnh lại. "

 

"Hồi Hồn Đan vừa tới thành Tử Diệp, Tử Hân liền có thể được cứu tỉnh. Nhanh thôi. "

 

Khi mặt trời dần dần mọc lên, thân thể Hạ Ngôn mới khẽ run một hồi.

 

Tay phải cầm Thần Hi kiếm, ngón tay khẽ thả lỏng rồi sau đó đột nhiên nắm chặt.

 

Tuy rằng đứng suốt đêm, nhưng linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, cho nên thân thể Hạ Ngôn cũng không có cảm giác tê cứng.

 

Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Ngôn nhìn căn phòng bên trái, nhắc chân đi qua.

 

Vào lúc trời sắp sáng, Tiểu Thanh mới ở trên một cái giường nhỏ khác, mặc cả y phục mà ngủ, Hạ Ngôn vào phòng, nàng cũng không biết.

 

Nhìn trên khuôn mặt tinh xảo thanh tú có một tia sầu lo, trái tim Hạ Ngôn cũng mơ hồ đau nhói, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hạ Tử Hân.

 

Lòng bàn tay đặt lên thân thể Hạ Tử Hân, sắc mặt Hạ Ngôn biến đổi mạnh.

 

- Không tốt. Một ngụm khí trong ngực Tử Hân cũng càng ngày càng mỏng manh. Hạ Ngôn cảm giác được sức sống của Hạ Tử Hân đang bắt đầu nhanh chóng trôi đi.

 

Một hơi lão nhân Thánh Hoàng sử dụng linh hồn lực giúp Hạ Tử Hân giữ lại cũng càng ngày càng mỏng manh.

 

"Cứ thế này, chỉ sợ nhiều nhất là đến giữa trưa, Tử Hân sẽ chết. " Thân hình Hạ Ngôn chấn động, trong mắt lóe tinh quang, bàn tay không khỏi nắm chặt lại.

 
 

- Ta đương nhiên hiểu. Chỉ là không quen nhìn hắn như vậy. Trong mắt Lưu Phương chợt lóe hung quang, giọng độc ác:

 

- Ngươi nói đúng lắm. Thực lực Hạ Ngôn này chỉ sợ mạnh hơn chúng ta một chút, bằng không cho dù hắn là đệ tử Viện trưởng cũng không có khả năng có cơ hội tham gia Hội Giao Lưu học viện. Quên đi, hy vọng về sau đều không đụng tới hắn. Nhìn đến hắn, là khiến người ta ghê tởm. Hừ! Chờ trên Hội Giao Lưu hắn không có thành tích gì, xem đến lúc đó còn diễu võ dương oai như vậy không!

 

Trong lòng hắn đố kỵ lại trách Hạ Ngôn bày ra tư thế tự cao tự đại trước mặt bọn họ. Mới rồi lúc Hạ Ngôn nói chuyện, quả thật không có quá nhiều biểu tình. Tuy nhiên, lúc này Hạ Ngôn đang lo lắng cho an nguy của Hạ Tử Hân, làm sao có tâm tình nói chuyện với bọn họ?

 

Chẳng qua là hai Linh Sư trung kỳ mà thôi, Hạ Ngôn quả thật không để trong lòng.

 

Đụng phải hai người kia, chẳng qua là một nốt nhạc đệm mà thôi. Hạ Ngôn ở cách phòng Viện trưởng không xa, đợi hơn nửa canh giờ rốt cục nhìn thấy sư phụ Liễu Vân cùng Lý Nguyên Xuân từ bên ngoài đi về hướng này.

 

Vừa nhìn thấy bóng sư phụ, thân hình Hạ Ngôn lóe một cái đi qua.

 

Tuy rằng chiều hôm qua Liễu Vân đã từng nói với hắn, chỉ cần đan dược tới nơi sẽ để Lý Nguyên Xuân đại ca lập tức thông báo cho hắn. Nhưng hiện tại hơi thở Hạ Tử Hân càng ngày càng mỏng manh, Hạ Ngôn thật sự không thể chờ đợi ở nhà.

 

Nhìn thấy Hạ Ngôn, trong lòng Liễu Vân thầm thở dài một tiếng.

 

- Sư phụ.

 

Hạ Ngôn hô từ xa.

 

- Ừ, Hạ Ngôn, Hồi Hồn Đan khắng định là sáng nay có thể tới nơi. Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn nói.

 

- Sư phụ! Hơi thở Tử Hân càng ngày càng mỏng, con lo lắng nàng sắp không kiên trì được rồi.

 

Mi tâm Hạ Ngôn nhíu chặt, lo lắng nói.

 

- Hạ Ngôn, đệ không nên gấp gáp.

 

Lý Nguyên Xuân giọng sang sảng nói với Hạ Ngôn.

 

Liễu Vân gật gật đầu:

 

- Như vậy đi. Hạ Ngôn, con hiện tại theo ta cùng đi Thánh điện, chờ phi ưng mang đan dược đến, con lập tức mang về cho Hạ Tử Hân dùng.

 

Đan dược thông qua phi ưng mang từ Thánh địa về thành Tử Diệp. Mà nơi phi ưng dừng chân, là Thánh điện thành Tử Diệp.