Linh La Giới
Chương 234 :
Ngày đăng: 20:31 19/04/20
Những người tu luyện vốn đặt cược Học Viện Tử Diệp thắng đều đang từ thất vọng bỗng biến thành hưng phấn.
Mắt thấy sắp thua, nhưng thời khắc cuối cùng không nghĩ tới Học Viện Tử Diệp lại chuyển bại thành thắng. Có thể xoay chuyển cục diện này hoàn toàn là nhờ học viên trẻ tuồi Học Viện Tử Diệp kia.
- Viện trưởng Liễu Vân! Ngài dường như không cảm thấy có chút bất ngờ nào sao? Mục Điện chủ thành Tử Diệp kinh ngạc nhìn Liễu Vân hỏi.
Học Viện Tử Diệp ở thời điểm cuối cùng nháy mắt giành được thắng lợi, nhưng vẻ mặt Liễu Vân không có bất cứ biểu tình gì. Nghe Mục Điện chủ nói như vậy, vốn những người khác không chú ý tới điểm này cùng đều quay mặt lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Vân, trong lòng bắt đầu sôi trào.
Không ít Viện trưởng các học viện khác vẻ mặt đều mang thần sắc phức tạp nhìn Liễu Vân. Tuy rằng giữa những Viện trưởng bọn họ cũng đều quen biết đã lâu, nhưng giữa những học viện thì trên một khía cạnh nhất định đều là đối thủ cạnh tranh. Tại trên khiá cạnh đó, quan hệ giữa Liễu Vân cùng bọn họ cũng không thể đơn thuần như vậy.
- Ha ha! Mục Điện chủ nói không sai, ta cùng không cảm thấy có gì bất ngờ cả. Thắng, không bất ngờ. Mà thua, cũng không bất ngờ.
Liễu Vân cùng không có trả lời thẳng, mà nói ra một cái đáp án rất mập mờ.
- Ha ha! sấm trận mặc dù không quan trọng, cuộc so đấu giữa các học viên kế tiếp mới là mấu chốt của Hội giao lưu. Mọi người tiếp tục xem đi, học viên so đấu lập tức sẽ bắt đấu rồi!
Lưu tiên sinh cười nói với mọi người chung quanh.
Trên quảng trường phía dưới, học viên của bốn học viện tiến hành sấm trận xong đã bắt đầu tiến về phía khoảng trống rộng rãi phía sau cơ quan trận.
- Hạ Ngôn, ngươi thật lợi hại!
Thừa dịp thời gian này, Mễ Tuyết cao hứng nói với Hạ Ngôn.
Vừa rồi nếu không phải có Hạ Ngôn, vậy Học Viện Tử Diệp hẳn là phải xếp sau Học Viện Vọng Long ở trong đợt sấm trận này. Học Viện Vọng Long cũng sẽ có quyền ưu tiên khiêu chiến.
Tuy rằng vấn đề này không phải mấu chốt, nhưng trên khí thế cũng có thể áp bách đối phương rồi.
Hạ Ngôn cười nói:
- Cũng cần phải đa tạ học viên Học Viện Vọng Long nữa, bằng không ta cũng sẽ không thoải mái liền xông qua như vậy.
"Hừ!"
Từ trong lỗ mũi Trương Tùng phát ra một thanh âm, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, lửa giận cũng không có che dấu.
Ba người bọn họ tiêu phí sức lực lớn mới xông qua cơ quan trận, cuối cùng lại thành ra may áo cho Hạ Ngôn mặc.
Cũng khó trách, ba người bọn họ lại nổi giận đùng đùng. Tuy nhiên ở trong này, bọn họ cũng không dám động thủ trước mặt mọi người. Vạn nhất bị hủy bỏ tư cách, vậy Học Viện Vọng Long bọn họ cũng chỉ có thể làm học viện xếp cuối cùng trong tám học viện.
- Hạ Ngôn! Ngươi đừng đắc ý, ở trong cơ quan trận ngươi có thể mưu lợi, hừ! Chờ lát nữa đến lúc so đấu, xem ngươi còn mưu lợi thế nào.
Trương Tùng sau khi hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lại đắc ý nở nụ cười.
Mễ Tuyết nghe Hạ Ngôn nói như vậy, nhưng vẫn có chút khó có thể tin.
Hai người này càng đấu càng khó phân, khí lãng do linh lực hình thành tạo thành một quầng trắng rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, không mất nửa canh giờ đừng mơ phân ra thắng bại.
- Hắc hắc! Để xem lần này ngươi còn có thể ngăn cản nữa hay không!
Đúng lúc này, Vương Thiên Hà đột nhiên rống lớn một câu, tiếp theo trường côn trong tay hóa thành một con du long, quét về phía đối phương.
Côn ảnh phóng ra thu vào để lại một tàn ảnh dài hơn một trượng, nền đá trên quảng trường cũng bị quét ra một đường vết màu trắng.
"Bốp"
Một côn này trực tiếp đánh trúng bắp đùi nữ tử cao kều kia.
- Ôi chao!
Nữ tử cao kều há miệng hét lên một tiếng, thân thể liền yếu đuối ngã xuống.
- Hừ! Học Viện Vọng Long cũng chỉ như thế thôi! Vương Thiên Hà nhìn nữ tử ngã xuống, cười khinh miệt nói.
Trương Tùng đứng ở đối diện thì sắc mặt xanh mét. Cũng không khác gì sắc mặt sư phụ hắn Trương Đức Sơn đang ở trên khán đài kia.
- Cao Hải, ngươi lên đối phó hắn.
Trương Tùng lạnh lùng nói với học viên bên cạnh.
Cao Hải lên tiếng đáp ứng, sau khi đổi vũ khí liền tiến vào trong trận. Mà nữ tử cao kều kia cùng rất nhanh lui xuống. Một khi bị thua nhất định phải lui ra ngoài, ở lại trong trận cùng không thể tiếp tục xuất thủ.
- Hạ Ngôn, quả nhiên giống như ngươi nói. Ngươi thật lợi hại, ta không thấy được Vương Thiên Hà sẽ thắng đâu đấy?
Mễ Tuyết thấy Vương Thiên Hà thắng, trong lòng buông lỏng, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
Hạ Ngôn cười nói:
- Ta cũng chỉ cảm giác vậy thôi. Ha ha! Cảm giác có đôi khi cũng không nhất định chính xác.
Trong lúc nhất thời, Hạ Ngôn cũng không thể giải thích vẫn đề này được. Cho nên đơn giản đáp lại là bằng cảm giác. Thực ra Hạ Ngôn đối với mấy trăm loại võ kỹ đều phi thường tinh thông, đương nhiên không khó nhìn ra được chênh lệch về võ kỹ và hỏa hầu giữa Vương Thiên Hà cùng nữ học viên Học Viện Vọng Long kia. Nhưng nếu nói cùng Mễ Tuyết, vậy không thể dùng một hai câu là có thể nói rõ.
Mễ Tuyết chớp mắt nhìn Hạ Ngôn, gật đầu một cái, môi xinh khẽ mở "ừ" một tiếng, đối với lời nói của Hạ Ngôn hoàn toàn tin tưởng không một chút nghi ngờ.