Linh La Giới

Chương 266 :

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Lý Đại Vĩ ngã ngồi ở mặt lôi đài, khóe môi ứa ra một vệt máu, sắc mặt tái nhợt. Hắn bại dưới tay Lưu Hải, vậy có nghĩa Tử Quỳnh Tương, hắn thiên tân vạn khổ mạo hiểm vào sinh ra tử mới lấy được, đã không còn thuộc về hắn nữa.

 

Hạ Ngôn nhìn đến, lúc này trong hai mắt Lý Đại Vĩ đều một mảnh mờ mịt, dường như tinh thần toàn thân đều theo trận thất bại này mà hỏng mất.

 

Hạ Ngôn lắc đầu, trong lòng thờ dài một tiếng. Lý Đại Vĩ nậy cũng là muốn muốn thắng hai trăm vạn kim tệ kia. Trách không được người khác.

 

Gà nhân viên công tác của Đại sảnh Khiêu chiến, lại xuất hiện trên lôi đài, ánh mắt tùy ý đảo qua gã Lý Đại Vĩ hai mắt vô thần ngồi dưới đất, sau đó liền mỉm cười nhìn khán giả bốn phía mở miệng tuyên bố:

 

- Khiêu chiến lần này, Lưu Hải thắng. Đồng thời, Lưu Hải tiên sinh thắng được Tử Quỳnh Tương của Lý Đại Vĩ tiên sinh.

 

Trên mặt Lưu Hải lộ ra một vẻ tươi cười đắc ý. Chợt khuôn mặt lại lộ ra vẻ trầm trọng, bước vài bước đến gần Lý Đại Vĩ.

 

- Khiêu chiến lần này ta có thể thắng lợi, cũng là may mắn. Ha ha! Huynh đệ! Ngươi cũng không nên lo lắng. Ai cũng có lúc thất bại. Tuy rằng lúc này đây ngươi thua mất Tử Quỳnh Tương, nhưng lần sau, ngươi cũng có thể thắng được trong tay ta nhiều thứ gì đó.

 

Lưu Hải nói với Lý Đại Vĩ.

 

Nghe vậy, Hạ Ngôn thoáng nao nao!

 

"Lưu Hải này, rõ ràng thực lực cao hơn so với Lý Đại Vĩ. Mà trong miệng lại nói may mắn thắng lợi. Còn có gã Lưu Dương này. "

 

Hạ Ngôn thầm nghĩ đến đây, bất giác khóe miệng hiện lên chút tươi cười.

 

"Xem ra hai huynh đệ Lưu Hải Lưu Dương này là lấy khiêu chiến mà sống, chuyên môn tìm kiếm một số mục tiêu thân mang tài phú lớn mà lại dễ dàng xuống tay. Ha ha! Ta đây liền đợi lát nữa, để xem hai huynh đệ này có ý tứ khiêu chiến cùng ta hay không? Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, vậy khẳng định là y như dự đoán ta rồi. " Trong lòng Hạ Ngôn chợt sáng tỏ, tất cả mối hoài nghi trong lòng cũng được giải tòa.

 

- Ha ha! Đại ca thắng được dược liệu đặc thù Tử Quỳnh Tương rồi. Lưu Dương hung phấn hô lên.

 

- Lưu Dương này! Hai huynh đệ các ngươi, gần đây buôn bán thật cũng lời không ít nha. Ngày hôm qua thắng tên lùn kia một trăm vạn kim tệ, hôm nay lại thắng tên to con này Tử Quỳnh Tương. Chậc chậc! Ta thấy, cho dù là Thánh Hoàng đại nhân trên Thánh sơn cũng chưa kiếm tiền mau bằng hai huynh đệ các ngươi đó.

 

Nữ nhân vừa mới được Lưu Dương gọi là Thu tỷ, lúc này đột nhiên chắc lưỡi châm biếm nói với Lưu Dương.

 

Hạ Ngôn cùng Lưu Dương đều không khỏi chuyển ánh mắt nhìn về phía Thu tỷ.

 

Thu tỷ cũng nhìn thoáng qua Hạ Ngôn, thần sắc ngưng lại một chút.

 

- Thu muội! Người ta có thể kiếm tiền là bản lãnh của người ta, đừng nhiều lời. Cao đại ca cau mày, bất mãn nói với Thu tỷ.

 

Thoạt nhìn, Cao đại ca này cùng Thu tỷ hẳn là quan hệ vợ chồng. Mà trước ngực Cao đại ca cũng đeo một huân chương dong binh lục cấp màu vàng.

 

-Nhiều lời!

 

Thu tỷ lại hừ lạnh một tiếng.

 

Lưu Dương bị Thu tỷ châm chọc như vậy, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười, giống như là hoàn toàn không có nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của Thu tỷ.
Tử Quỳnh Tương thèm một trăm vạn kim tệ, quả thật giá trị hơn hẳn hai viên đan dược của Hạ Ngôn.

 

Nghe Lưu Hải nói như vậy, Hạ Ngôn thực sự có chút tâm động. Không kìm nổi muốn cùng khiêu chiến một trận với Lưu Hải này.

 

Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng nhìn đến thực lực Lưu Hải thi triển ra vừa rồi. Hắn cũng không có nắm chắc lắm, vạn nhất thua trận mất hai viên đan dược, vậy cũng thực rất đau xót đây.

 

Ngẫm nghĩ một hồi, Hạ Ngôn vẫn là lắc đầu:

 

- Vẫn không được! Nếu lỡ thua mất hai viên đan dược, sư phụ khẳng định sẽ trách phạt

 

ta.

 

Hạ Ngôn lại nói tiếp:

 

- Hai vị đại ca! Ta cũng nên đi rồi! Sư phụ bảo ta mua xong đan dược thì đi tới thành Tử Nguyệt gặp ông ấy đấy.

 

"Ồ!? Sư phụ tiểu tử này ở thành Tử Nguyệt?" Lưu Dương, Lưu Hải, hai người đồng thời ánh mắt sáng ngời, lại đưa mắt ra hiệu với nhau.

 

Vừa rồi, bọn họ còn lo lắng sư phụ của Hạ Ngôn tùy thời sẽ tìm lại đây, vậy thì có thể khó gạt.

 

Hiện tại, hai người hoàn toàn yên tâm rồi

 

Hạ Ngôn ở trong mắt bọn họ, quả thực chính là một con dê béo thật lớn đây! Nếu như buông bỏ thì sao hai người này có thể cam tâm được?

 

Gặp Hạ Ngôn muốn đi, Lưu Dương vội uốn éo thân mình, thần tình tươi cười bước qua bên cạnh ngăn lại.

 

- Hạ Ngôn huynh đệ! Nếu như vậy, ta đây liền lấy Tử Quỳnh Tương, cộng thêm hai trăm vạn kim tệ. Ngươi xem, nếu ngươi thắng, vậy đúng là kiếm rất nhiều đấy.

 

Lưu Hải lại ríu rít lên tiếng, dụ dỗ Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn lại thoáng do dự một chút.

 

Thấy Hạ Ngôn do dự, Lưu Hải cùng Lưu Dương, lộ ra vẻ mừng thầm.

 

- Vẫn là không được, ta còn lo lắng bị thua trận. Vừa rồi Lý Đại Vĩ bị thua mất Tử Quỳnh Tương, khi nhìn hắn rời đi, thật giống nhu kẻ mất hồn.

 

Hạ Ngôn cuối cùng vẫn còn lắc đầu, nói đến gã Lý Đại Vĩ kia.

 

Bên cạnh mấy người Hạ Ngôn, cũng có không ít người đang chú ý tới huynh đệ Lưu Hải cùng Hạ Ngôn. Tuy nhiên, bọn họ cho dù biết chiêu lừa đảo của huynh đệ Lưu Hải, cũng không tiến lên ngăn cản hoặc là nhắc nhở Hạ Ngôn. Huynh đệ Lưu Hãi bám sống được ở phụ cận Kim Long Điện này, cũng là có chút thế lực, cũng có chút quan hệ với các đại nhân vật thượng tầng. Hai huynh đệ chúng thắng tiền tài ở Đại sảnh Khiêu chiến, có một nửa, đều hiếu kính các nhân vật thượng tầng bọn họ.