Linh La Giới

Chương 303 : Thần Thạch rèn Thần Khí

Ngày đăng: 20:32 19/04/20


Một canh giờ sau tiệc tối chấm dứt. Mọi người chào tạm biệt nhau trở về phòng. Trong phòng khách đại điện, Hạ Ngôn ở lại không theo các người Liễu Vân cùng nhau rời đi.

 

Suốt buổi tối Hạ Ngôn đều muốn tìm cơ hội hỏi sư phụ Liễu Vân về chuyện phụ thân của Viên San. Tuy nhiên Viên San lúc nào cũng túc trực bên cạnh mình, Hạ Ngôn không tìm được cơ hội nào.

 

Trên vách tường gắn mấy ngọn đèn dầu sáng ngời, lúc này trong đại điện, chỉ còn lại có Mục Nguyệt, Hạ Ngôn cùng Viên San ba người. Thời điểm Mễ Tuyết rời đi, thậm chí không có chào Hạ Ngôn. Tuy rằng nàng biết rõ mình cùng Hạ Ngôn gần như không có khả năng sống cùng nhau, nhưng từ khi Viên San xuất hiện, suốt buổi tiệc tối nàng cũng không thể nào làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại được.

 

- Hạ Ngôn! Ngươi đi theo ta.

 

Mục Nguyệt nói với Hạ Ngôn, sau đó quay mình đi ra phía ngoài đại điện.

 

Hạ Ngôn đành phải bước chân đi theo. Viên San vẫn đi theo sát bên cạnh Hạ Ngôn. Từ buổi tối sau khi mẫu thân Mục Nguyệt nói qua những lời đó với Hạ Ngôn, dường như Viên San ít nói hẳn đi. Nàng rất thông minh, nhưng vẫn nghĩ không ra vì sao mẫu thân lại nói với Hạ Ngôn những lời đó.

 

Rời đại điện, ba người đi tới phía sau viện, đi qua một đường nhỏ và hoa viên hơi u tối. Cuối cùng đi vào bên trong một tiểu viện vắng vẻ. Trong tiểu viện, có một hồ nước, tuy nhiên trong hồ lại không có nước, mà là đủ loại cây cối quý giá.

 

Ở trong bóng đêm mờ tối Mục Nguyệt vẫn không nói gì.

 

Đột nhiên Mục Nguyệt dừng chân lại.

 

Lúc này, ba người đã đi dọc theo đường lót đá đến vị trí trung ương hồ, đây là một nhà nghỉ mát.

 

Mục Nguyệt vươn tay, sờ soạng trên một cây cột ở chòi nghỉ mát một chút.

 

"Rẹt rẹt. "

 

Một hồi tiếng ma sát nho nhỏ truyền ra dần dần ở phía trước Mục Nguyệt xuất hiện một cửa hầm. Hạ Ngôn cố lắm mới có thể thấy có một số bậc thang đi xuống lòng đất.

 

"Mục Nguyệt Điện chủ, định dẫn ta tới chỗ nào đây? Xem ra, nơi này thực bí ẩn bốn phía cây cỏ um tùm, dường như viện này cũng không có người thường lui tới. Ý niệm xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn, tuy nhiên hắn cũng không có lên tiếng hỏi.

 

- Lần cuối cùng ta tới nơi này cũng là một năm trước!

 

Mục Nguyệt cũng không xoay người lại, nhưng dường như bà ta có thể đoán được tâm tư Hạ Ngôn, cho nên nói ra những lời này, vừa lúc trả lời nghi hoặc trong lòng Hạ Ngôn.

 

- Tiểu viện này bất cứ người nào đều không thể tới gần. Tất cả hộ vệ cũng như người hầu cũng không được phép đi vào một bước. Ngay cả Viên San cũng là không được vào.

 

Viên San ở một bên gật gật đầu, nàng cũng không biết mẫu thân muốn làm cái gì.

 

Viên San cùng mẫu thân là hai năm trước dọn vào trong phủ viện, ký ức về cái tiểu viện này cũng không nhiều lắm. Chỉ nhớ là mẫu thân từng nói qua với nàng, bảo nàng không được tùy ý tới gần tiểu viện này.

 

Vừa nói Mục Nguyệt vừa theo bậc thang đi xuống phía dưới.

 

Hạ Ngôn cũng vội đi theo phía sau Mục Nguyệt. Viên San thì đưa bàn tay ngọc nắm cánh tay của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thoáng khựng lại, tuy nhiên cũng không có gạt bỏ bàn tay nhỏ bé của Viên San.

 

Ba người chậm rãi đi xuống phía dưới, trong không khí có hơi ẩm ướt.

 
 

Mục Nguyệt nói.

 

Cuối cùng, Hạ Ngôn vẫn là tiếp nhận miếng Thần Thạch.

 

- Mục Nguyệt Điện chủ! Kim nguyên tố ngài nói lại là cái gì?

 

Hạ Ngôn nhớ tới vừa rồi theo như lời Mục Nguyệt, dường như muốn rèn thần khí còn cần phải có một thứ gì khác.

 

- Kim nguyên tố! Ha ha! Cái này đơn giản chính là nguyên tố rút ra từ trong kim tệ.

 

Mục Nguyệt chợt nói:

 

- Các ngươi ra đi thôi, ta muốn một mình ở trong này một lát. Hạ Ngôn! Trước khi lên Thánh sơn, ở đây mấy ngày ngươi ở cùng Viên San đi. Mắy năm nay, từ khi lên tám Viên San rất ít tiếp xúc với người ngoài. Người ưa thích lại càng không nhiều, nhưng nàng là thích ngươi.

 

Hạ Ngôn cảm giác được thân thể mềm mại của Viên San khẽ run một chút. Hạ Ngôn ghé mắt nhìn về phía Viên San. Tuy nhiên Viên San cúi thấp đầu, Hạ Ngôn cũng không thấy được nét mặt Viên San lúc này thế nào.

 

Nghe Mục Nguyệt bảo bọn họ rời đi. Hạ Ngôn vâng một tiếng.

 

Hai người theo địa đạo cùng ra khỏi thạch thất.

 

- Hạ Ngôn ca! Muội cảm thấy như mẫu thân còn giấu muội điều gì đó. Vì cái gì trên bữa tiệc mẫu thân lại nói với huynh như vậy? Nói những lời đó?

 

Vừa ra ngoài Viên San nhìn Hạ Ngôn hỏi.

 

Giọng nói của Viên San có một loại mị lực đặc thù, ngọt ngào êm dịu khiến cho người ta không kìm nổi tâm động.

 

- Ta cũng không biết.

 

Hạ Ngôn cũng không biết nên nói cái gì. Biểu hiện của Mục Nguyệt Điện chủ quả thật có hơi không bình thường, chung quy vẫn cảm giác hình như là bà ta đang nóng lòng muốn giải quyết một chuyện gì đó, cũng vì Viên San mà an bài chuyện sau này.

 

Nhưng Hạ Ngôn thủy chung nghĩ không ra với thực lực cùng địa vị của bà ấy, suy cho cùng đâu có thế lực nào, người nào có thể uy hiếp đến bà ta chứ? Hạ Ngôn không hiểu. Viên San cũng không biết rõ vì sao mẫu thân phải làm như vậy.

 

Viên San hiểu tính tình mẫu thân của mình, nàng biết mẫu thân không nói ra, cho dù nàng có hỏi cũng không thu được kết quả gì.

 

- Chúng ta quay về Tử Nguyệt tửu lâu đi! Sư phụ mấy người đều ở tại Địch Xuân Uyển. Địch Xuân Uyên có rất nhiều phòng. Viên San! Nếu muội thấy được, mấy ngày nay hãy cùng chúng ta ở tại Địch Xuân Uyển được rồi.

 

Hạ Ngôn trầm ngâm một lát rồi nói với Viên San.

 

Viên San dĩ nhiên gật đầu ưng thuận.