Linh La Giới
Chương 305 : Điện Hoàng Giả
Ngày đăng: 20:32 19/04/20
Ở trong phòng đợi suốt một ngày ba người Hạ Ngôn cũng không yên tĩnh nghỉ ngơi đúng như dự đoán của Liễu Vân. Rất nhiều người từ trong Thánh thành tìm tới gặp Hạ Ngôn. Tuy rằng trước khi rời đi, Liễu Vân đã dặn dò trước với quản lý khách điếm, nói là bất cứ người nào tìm đến Hạ Ngôn cũng không nên cho bọn họ đi lên. Liễu Vân muốn nhờ quản lý ngăn cản những người đó.
Nhưng, đại nhân vật trong Thánh thành này nhiều vô số kể, chỉ là quản lý người hầu của một cái khách điếm, căn bản là khó có thể ngăn cản được.
Cuối cùng, Hạ Ngôn không thể không tránh ở trong phòng của mình sau đó để Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết ở bên ngoài ứng phó.
Đương nhiên những người này ngoại trừ tìm gặp Hạ Ngôn, còn đối với Phương Bản của Học Viện Long Đằng, cùng với Tiêu Tử Minh của Học Viện Không Linh cũng đều rất có hứng thú. Đối với chuyện bọn họ cùng hai người này đàm phán thế nào. Hạ Ngôn không rõ ràng lắm, cũng không cần biết.
Mãi đến buổi tối, người tìm gặp Hạ Ngôn giảm bớt. Ba người Hạ Ngôn ở lại trong phòng, rốt cục mới dần dần được yên tĩnh.
Suốt buổi xế trưa ngày hôm nay, hai người Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết thật đúng là mệt đến không thở nổi.
- Hạ Ngôn! Hôm nay ta cùng Mễ Tuyết đúng là đại ân giúp ngươi, về sau chúng ta nếu có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cũng không thể từ chối.
Buổi tối Hạ Ngôn từ trong phòng đi ra, Vương Thiên Hà xụi lơ nằm trên ghế vô lực nhìn Hạ Ngôn nói.
Lần này hắn nói suốt buổi chiều, chỉ sợ hắn nói còn nhiều hơn so với thời gian một tháng trước kia.
Hơn nữa, bởi vì Mễ Tuyết rất ít lời, phần lớn chuyện từ chối khéo, đều phải một mình hắn lên tiếng. Mễ Tuyết, nhiều lắm chỉ là ngăn cản những người đó xồng xộc xông lên phòng.
- Đa tạ Vương đại ca cùng Mễ Tuyết tỷ.
Hạ Ngôn ôm quyền cười nói.
Hắn ở trong phòng, cũng nghe được rõ ràng chuyện xảy ra suốt buổi chiều. Đối với tài ăn nói của Vương Thiên Hà, Hạ Ngôn cũng cực kỳ bội phục. Nếu đổi là người khác, chỉ sợ thật đúng là ngăn không được người nhiều như vậy thay nhau ra trận.
- Hạ Ngôn! Ngươi vì sao không gia nhập một thế lực lớn ở Thánh thành đi?
Mễ Tuyết nhíu cặp mày lá liễu, nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy!
Vương Thiên Hà cũng kinh ngạc:
- Viện trưởng dường như cũng là trưởng lão của Thường gia. Hạ Ngôn! Ngươi vì sao không gia nhập Thường gia đi? Cho dù gia nhập, cũng không có ảnh hưởng gì với ngươi cả?
- Hạ Ngôn! Với thực lực cùng tiềm lực của ngươi, cho dù gia nhập vào trong các thế lực lớn đó, cũng nhất định có địa vị rất cao đấy.
Vương Thiên Hà nói vẻ chắc chắn thầm nghĩ: "Nếu như các thế lực lớn lôi kéo mình, vậy khẳng định mình sẽ đáp ứng gia nhập ngay. Đáng tiếc, những thế lực lớn này dường như hiện tại còn không có ý định lôi kéo mình. Hơn nữa, cho dù thật sự gia nhập đi vào, tất nhiên cũng không chiếm được địa vị cao lắm. "
Hạ Ngôn nghe hai người nói, không khỏi lắc đầu.
Hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, thoáng trầm mặc một hồi mới nói:
- Ta không muốn bị ước thúc, hơn nữa hiện tại ta chỉ mới mười sáu tuổi, cũng không thích hợp sinh tồn trong mấy thế lực đó. Tương lai chờ ta giải quyết xong hết thảy những việc cần làm, có lẽ lúc đó ta sẽ cân nhắc gia nhập một trong các thế lực bọn họ.
Mỗi một cây cột, mỗi một kiến trúc trong cung điện, dường như đều có một loại ma lực khó có thể nói rõ.
Cung điện phi thường rộng lớn, đi qua ngoại điện trải dài đến mấy trăm thước, mọi người dần dần tiến vào bên trong nội điện. Tới phía trong cung điện hoành tráng lúc này mới ngừng lại. Hạ Ngôn nhìn một vòng trừ bọn họ không thấy người nào khác.
Tiếng chuông kia lúc này cũng đã dừng lại.
- Được rồi, chúng ta hãy chờ ở chỗ này một lát đi! Thánh Hoàng đại nhân, hẳn là cũng sẽ hiện thân ngay!
Lưu tiên sinh nhìn quanh bốn phía đại điện, xong xoay người, hít một hơi nói với mọi người.
Âm vang tiếng nói còn chưa dứt, liền theo bên cạnh lóe ra một nhân ảnh. Bóng người này vừa xuất hiện, Hạ Ngôn liền cảm nhận được. Tại trong cung điện, Hạ Ngôn dưới sự đè ép của loại áp lực vô hình nhìn không thấy này, ngũ cảm của Hạ Ngôn mở ra một cách tự nhiên, năng lực cảm ứng của Hạ Ngôn đối với môi trường chung quanh gần như không người nào có thể bì kịp.
Người mới hiện ra này, mặc trường bào màu vàng kim, trong tay cầm một khối ngọc màu trắng hình chữ nhật, chậm rãi bước về phía mọi người.
Ở trong này, mấy vị Viện trưởng Liễu Vân đều cảm thấy có phần mất tự nhiên.
- Mao Tổng quản!
Lưu tiên sinh vừa nhìn đến người đi tới này, từ xa xa liền há mồm cười chào hỏi.
Vị Mao Tổng quản, trên mặt cũng hiện lên nét tươi cười. Nói:
- Lưu tuần tra! Các ngươi đến đây rồi.
Lưu tiên sinh, thân phận là Tuần tra Thiên Cung. Lão cùng với Mao Tổng quản này, đều là cấp dưới trực tiếp của Thánh Hoàng. Tuy nhiên, Mao Tổng quản gần gũi với ThánhHoàng hơn, nếu Thánh Hoàng có mệnh lệnh truyền ra, bình thường đều là thông qua ba vị Tổng quản thân cận bên mình truyền ra ngoài.
Tuy rằng Lưu tiên sinh và Mao Tổng quản địa vị ở Thánh sơn gần như là bằng nhau, nhưng với cái nhìn của người ngoại cuộc ở ngoài Thánh sơn mà nói, quyền lợi của Mao Tổng quản lớn hơn.
- Ha ha! Mao Tổng quản! Ta trước giới thiệu cho ngài một chút. Hai vị này hẳn là ngài đều gặp qua!
Lưu tiên sinh trước chỉ Manh Tòng Phương cùng Dư Ngôn. Lại cười chỉ vào Liễu Vân:
- Vị này chính là Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp.
Thời điểm Lưu tiên sinh giới thiệu, Mao Tổng quản khẽ gật đầu chào ba người, ba Viện trưởng cũng đều cúi mình thi lễ.
- Lưu Tuần tra! Ai là Hạ Ngôn?
Mao tổng quản chợt hỏi thẳng ra.
Tuy nhiên, khi âm vang câu nói còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của lão đã nhìn thẳng về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn bị ánh mắt này chiếu vào mình, tâm thần cũng phải nhảy dựng lên.