Linh La Giới

Chương 328 : Hỏa Phượng Hoàng

Ngày đăng: 20:32 19/04/20


Ầm!

 

Sau tiếng vang lớn, bóng người trong sân lại tách ra. Hạ Ngôn cầm Thần Hi kiếm vẫn chưa rời khỏi vỏ trong tay, đứng thẳng ở trong sân. Mà trước mặt hắn, người khiêu chiến có thân hình cao lớn ngồi trên mặt lôi đài với vẻ mặt dại ra.

 

Mới vừa rồi, hắn thậm chí còn chưa kịp triển khai công kích sở trường của mình, chỉ cảm giác được một luồng lực lượng cường đại chính diện áp tới. Hắn chống cự theo bản năng, thật giống như sóng gầm núi lở, sức người không thể kháng cự.

 

Chờ hắn khôi phục thần trí thì đã ngồi bệt trên mặt đất, vũ khí trong tay cũng không biết rơi ở nơi nào. Mà chủ lôi đài đeo mặt nạ kia, liền đứng ở trước mặt hắn cách đó không xa, hắn căn bản thấy không rõ biểu tình của người kia dưới mặt nạ.

 

Đám người tụ tập chung quanh lôi đài, sớm đã nhìn thấy chết lặng. Năm ngày nay, Linh La đã thắng không biết bao nhiêu trận, mỗi một trận tình huống đều không khác nhau mấy, một chiêu đánh bại đối thủ.

 

Mặc kệ đối phương có cảnh giới Hậu Thiên, hay là cảnh giới Linh Sư, căn bản không thể ngăn cản một chiêu trong tay hắn. Nếu hắn muốn giết người, vậy tất cả người khiêu chiến hắn, đều có thể sớm kiềm chế không đi lên lôi đài.

 

- Linh La tiên sinh! Năm ngày nay ngươi đã thắng liên tiếp một trăm trận.

 

Tiền chấp sự chúc mừng Hạ Ngôn với sắc mặt vui vẻ.

 

- Ha ha! Khiêu chiến của ta đã kết thúc.

 

Đôi mắt Hạ Ngôn liếc nhìn đám người chung quanh, cười cười nói.

 

- Chúc mừng Linh La tiên sinh!

 

Tiền chấp sự liền bước lên phía trước khom người nói.

 

- Đa tạ Tiền chấp sự! Mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi.

 

Hạ Ngôn nhìn Tiền chấp sự, nói với vẻ thành khẩn.

 

Mấy ngày này Tiền chấp sự vẫn luôn phụ trách sắp xếp cho hắn khiêu chiến, quả thật vẫn luôn từ trước đến sau.

 

Tiền chấp sự nghe Hạ Ngôn nói như vậy, lập tức lộ ra bộ dáng vừa mừng lại vừa lo, trên mặt thoáng hiện ra thần sắc kích động.

 

- Linh La tiên sinh! Khiêu chiến đã xong, không bằng hiện tại chúng ta đi uống một chén, như thế nào?

 

Lúc này, hội trưởng Mạnh Thường xuất hiện gần lôi đài, Mạnh Thường lại nói thêm:

 

- Hôm nay sắc trời cũng đã tối, chuyện khiêu chiến Đường chủ, khẳng định phải chờ ngày mai đi tìm Điện chủ Thánh điện Bàng Nguyên thương nghị.

 

- Tốt! Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!

 

Hạ Ngôn hơi ngây người, rồi cười nói.

 

- Thật tốt quá! Chúng ta đi thôi.

 

Đôi mắt Mạnh Thường chợt lóe trên khuôn mặt chờ mong nói.
Mạnh Thường nhìn Hỏa Phượng Hoàng.

 

- Hội trưởng Mạnh Thường xin yên tâm, ta trong lòng hiểu rõ.

 

Hạ Ngôn ôm quyền nói.

 

Trong bóng đêm, hai bóng người rất nhanh xuyên qua đường phố thành Tử Diệp. Mơ hồ, có thể nhìn thấy một bóng dáng trong đó lóe lên nhiều điểm màu đỏ. Tốc độ hai người này, cũng khá nhanh. Người thường thậm chí chỉ có thể cảm giác được một trận gió.

 

Sau thời gian một chén trà nhỏ, hai người đồng thời tiến vào một căn nhà u tối hẻo lánh.

 

"Ta muốn nhìn, Hỏa Phượng Hoàng này vì sao tìm ta".

 

Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

 

Lúc trước mặc dù chỉ gặp Hỏa Phượng Hoàng một lần, tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không giao tiếp với nàng. Hôm nay xem tình hình này, Hỏa Phượng Hoàng hiển nhiên là cố ý tìm mình. Nếu như không có chuyện gì, Hỏa Phượng Hoàng chắc hẳn sẽ không làm vậy.

 

Sau khi tới nhà, Hạ Ngôn mở ngũ cảm ra, cảm ứng trong nhà này còn có hơi thở của người khác hay không. Một lát sau, Hạ Ngôn trên cơ bản xác định, trong nhà này, lúc này chỉ còn hai người Hỏa Phượng Hoàng và hắn.

 

Hỏa Phượng Hoàng đẩy cửa gỗ phòng ra, sau đó xoay người, vẫy tay nói với Hạ Ngôn:

 

- Còn không tiến vào.

 

Âm thanh kia khiến cho người ta ngay cả xương cốt cũng mềm ra. Hạ Ngôn hơi chút dừng lại, nhưng vẫn đi vào.

 

Hỏa Phượng Hoàng chờ sau khi Hạ Ngôn vào phòng, thuận tay đóng cánh cửa phòng lại, rồi sau đó châm một cây nến trên bàn.

 

Dưới ánh sáng của nến, dáng người duyên dáng của Hỏa Phượng Hoàng chiếu rọi trên vách tường, mềm mại không xương.

 

- Cô tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?

 

Hạ Ngôn đứng ở một bên, nhìn Hỏa Phượng Hoàng, dò hỏi.

 

- Ha ha! Ngươi trước lấy mặt nạ ra đi.

 

Hỏa Phượng Hoàng cười nói khà khà.

 

Hạ Ngôn vươn tay tháo mặt nạ xuống, rồi sau đó ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

 

Hỏa Phượng Hoàng quay người lại, đi đến bên giường, ngón tay giống như linh xà sờ trên giường một chút. Đột nhiên trong tay nàng lấy ra một tờ giấy nào đó. Dưới ánh sáng nến, thứ đó lộ ra màu vàng.

 

Đến gần chỗ, Hạ Ngôn xác định, đây là một tấm bản đồ có chút xa xưa. Tuy nhiên, màu sắc đường nét của bức tranh vẫn rất rõ ràng, Hỏa Phượng Hoàng vươn ngón tay mảnh mai thật cẩn thận trải bản đồ phẳng trên mặt bàn. sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, tuy nhiên đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng khi nhìn địa đồ.