Linh La Giới

Chương 330 : Trở thành Đường chủ Thánh đường

Ngày đăng: 20:32 19/04/20


Học Viện Tử Diệp hiện tại mỗi ngày có rất nhiều chuyện cần Lý Nguyên Xuân hỗ trợ xử lý.

 

- Mau nhìn!

 

- Đó chính là Trương quản sự của Thánh điện chúng ta. Bên cạnh ông là Hạ Ngôn tiên sinh mà Điện chủ tự mình rất khách khí ra nghênh đón!

 

Ở ngoài cổng Thánh điện, ánh mắt một đội hộ vệ tuần tra đều chuyền hướng lên trên người Hạ Ngôn đang cùng Trương quản sự đi vào. Đội hộ vệ này chính là đám người mấy ngày trước đây gặp qua Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân.

 

Lúc ấy, bọn họ nhìn thấy Điện chủ Thánh điện tự mình đi ra nghênh đón Hạ Ngôn, một đám ngay cả cằm thiếu chút nữa rớt xuống, đối với chuyện này ấn tượng tự nhiên cũng rất sâu. Hiện tại, trông thấy Hạ Ngôn và Trương quản sự cùng nhau đi tới, lực chú ý tự nhiên bị hấp dẫn.

 

- Trương quản sự! Hạ Ngôn tiên sinh!

 

Hộ vệ đội trưởng bước nhanh đi tới, ân cần thi lễ thăm hỏi.

 

- Ừ! Điện chủ có lệnh, hiện tại ta mang Hạ Ngôn tiên sinh vào Thánh điện.

 

Trương quản sự với sắc mặt nghiêm túc nói với tên hộ vệ đội trưởng kia.

 

- Mời Trương quản sự! Mời Hạ Ngôn tiên sinh!

 

Hộ vệ đội trưởng vội vàng nói, né thân thể mình qua một chút, đồng thời thể hiện một động tác mời.

 

Gật gật đầu, mặt Trương quản sự hướng về phía Hạ Ngôn, lại lộ ra vẻ tươi cười:

 

- Hạ Ngôn tiên sinh! Mời vào.

 

- Ha ha! Mời.

 

Hạ Ngôn mỉm cười nói.

 

Hai người đi qua hành lang thật dài, rất nhanh đi đến ngoại điện của Thánh điện.

 

Bình thường nếu như Thánh điện có mở hội nghị thì tất cả chấp sự Thánh điện đều tập họp bên ngoài điện nghị sự với Điện chủ. Lối vào ngoài điện, Trương quản sự đột nhiên dừng chân.

 

- Điện chủ đại nhân! Hạ Ngôn tiên sinh đã tới rồi, đang ở bên ngoài điện.

 

Trương quản sự đứng cách bên ngoài điện, lên tiếng hô vào bên trong.

 

Bên ngoài cửa điện còn đứng hai gã hộ vệ với thực lực không tệ.

 

- Hả? Hạ Ngôn đến sao? Mau vào!
Lan Đường chủ nghe vậy, vội lắc đầu rất nhanh nói:

 

- Điện chủ đại nhân! Ta biết thực lực của mình cũng không phải là đối thủ của Hạ Ngôn, cho nên ta muốn bỏ cuộc.

 

Lan Đường chủ nói một câu, khiến tất cả mọi người hơi hơi sửng sốt.

 

Mà ngay cả Hạ Ngôn, đều không nghĩ tới Lan Đường chủ sẽ bỏ cuộc. Đương nhiên, Hạ Ngôn cũng không coi Lan Đường chủ là đối thủ, thực lực chênh lệch quá lớn, nhưng đường đường một gã Đường chủ còn chưa bắt đầu tỷ đấu liền bỏ cuộc, điều này cũng hiếm gặp.

 

- Lan Đường chủ! Ngươi chắc chắn chứ?

 

Bàng Nguyên gật gật đầu hài lòng.

 

Thầm nghĩ: "Tính ngươi thức thời hiện tại ngươi làm vậy ta còn có thể an bài cho ngươi công tác ở Thánh điện, ngươi nếu cố ý muốn khiêu chiến, kết quả khó nói rồi".

 

- Đúng vậy! Điện chủ đại nhân, các vị Chấp sự, còn có Hạ Ngôn tiên sinh, ta đã quyết định bỏ cuộc.

 

Lan Đường chủ cắn răng nói với biểu tình trên mặt rất kiên định.

 

- Ha ha! Nếu như vậy, hiện tại Hạ Ngôn chính là Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy. Như vậy, ta cho Trương quản sự mang công văn đến Thánh đường thành Ngọc Thủy để công bố chuyện này một chút. Hạ Ngôn! Cậu tùy lúc có thể quay về thành Ngọc Thủy rồi.

 

Bàng Nguyên cười nói với Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn cũng không nghĩ tới, không ngờ sẽ nhanh như vậy.

 

Vốn hắn còn đang suy nghĩ Bàng Nguỵên cần thông báo cho Chấp sự này đến thành Tử Diệp trước, như vậy phải cần uông phí mấy ngày. Sau đó mở hội nghị tiến hành thảo luận, cuối cùng quyết định ngày khiêu chiến một chút, tính ra chỉ sợ phải trì hoãn không dưới một tuần.

 

Không nghĩ tới, hiện tại mới buổi sáng, liền hoàn toàn xong xuôi.

 

Nói như vậy, buổi chiều Hạ Ngôn có thể từ thành Tử Diệp trở lại thành Ngọc Thủy!

 

"Điện chủ Bàng Nguyên quả thật không tệ, ta coi như thiếu ông ấy một phần nhân tình, sau này nếu như có gì có thể giúp ông, ta khẳng định, sẽ ra tay giúp một chút".

 

Hạ Ngôn nghĩ trong lòng.

 

Người ta có ân tình với mình, Hạ Ngôn tự nhiên vẫn nhớ trong lòng.

 

Sau khi quyết định chuyện này, các vị Chấp sự cũng đều tán đi. Đối với Tống Lập và Lục Tương Pha. Trong lòng Hạ Ngôn cũng có dự định. Hai gia tộc ở thành Tử Diệp này cũng không thể để mặc kệ được. Tuy nhiên, cũng không nên nóng lòng nhất thời.