Linh La Giới
Chương 333 : Nguy cơ của Hạ gia
Ngày đăng: 20:32 19/04/20
Từng tấm kim phiếu vàng rực rỡ không ngừng được đếm trên tay Hạ Ngôn. Tuy hắn không quá coi trọng tiền tài, nhưng cảm giác đếm tiền này lại không tồi
Hơn nữa, từ khi Hạ Ngôn biết để có thể tạo ra được Thần cấp binh khí cần có kim lực nhất định, sự coi trọng đối với tiền tài của hắn đã tăng lên không ít.
Tạo ra Thần khí không chỉ cần đòi hỏi phải dung hợp Thần Thạch, còn cần thu lấy kim nguyên tố trong kim tệ, cũng chính là kim lực. Hiện tại Hạ Ngôn còn chưa biết để tạo một thanh thần kiếm cần bao nhiêu kim tệ mới thu đủ kim lực, nhưng hắn cảm thấy được, đó tuyệt đối là một con số không nhỏ.
Cho nên Hạ Ngôn có ý định tích lũy tài phú cho mình.
Trong bọc hành lý của Hạ Ngôn có kim phiếu trị giá hơn sáu trăm sáu mươi vạn, còn những thứ vụn vặt khác thì Hạ Ngôn không nhớ rõ.
- Ba trăm vạn.
- Ba trăm tám mươi vạn, ba trăm tám mươi sáu vạn.
Kiểm kê tấm kim phiếu cuối cùng, Hạ Ngôn thở ra một hơi, Huyết Lang cảnh giới Linh Tông này không ngờ lại mang theo kim phiếu giá trị kếch xù như vậy trên người. Hơn ba trăm sáu mươi vạn đều là kim phiếu một vạn.
Về phần một ít kim tệ và vài thứ vụn vặt khác thì không nhiều.
Trong lúc Huyết Lang lưu lạc giữa các thành thị, tất nhiên là đồ đạc của hắn phải mang theo tùy thân. Mà kim phiếu tất nhiên phải là mệnh giá lớn nhất để tiện mang theo bên mình. Về phần những thứ lặt vặt khác thì không nhiều, có mấy trăm kim tệ là đủ sử dụng.
Tiểu Thanh đứng một bên nhìn Hạ Ngôn kiểm kê kim phiếu mệnh giá cao thì há hốc miệng, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Tiểu Thanh chưa bao giờ thấy qua nhiều kim phiếu như vậy. Mỗi một tấm đều là một vạn, tùy tiện lấy ra một tấm đã đủ cho người thường chi tiêu cả đời rồi.
"Ba trăm tám mươi vạn, thêm sáu trăm sáu mươi vạn nữa, hiện giờ ta đã có hơn ngàn vạn kim tệ rồi. Trở về thành Ngọc Thủy muốn thu thập một Tịch gia nhỏ bé chẳng phải dễ dàng sao?"
Hạ Ngôn thầm nghĩ, khóe miệng tươi cười. Thu hồi kim phiếu, Hạ Ngôn nhìn các vật phẩm khác.
"Hộp ngọc đan dược!"
Hạ Ngôn cầm lên một hộp ngọc màu sắc khác biệt trong thùng xe.
" Viên đan dược này chắc là Hồi Xuân Đan, thất phẩm hoặc bát phẩm. "
"Viên này là Ngưng Thần Đan, thất phẩm hoặc bát phẩm!"
"Viên cuối cùng. "
Hạ Ngôn nhíu mày nhìn, nhưng nhất thời không đoán ra khỏa đan dược này là gì. Hạ Ngôn không đoán được, vậy thì có thể là đan dược đặc biệt.
- Nếu bị buộc phải dời về thành trần thì bọn họ càng dễ đối phó với chúng ta. Những lời của tam trưởng lão khiến tất cả mọi người biến sắc.
Cửa hàng Tụ Tài đóng cửa không tiếp Hạ gia, có nổi giận cũng vô dụng, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hiện giờ phải nghĩ được biện pháp nhập hàng về. Về phần một số con đường nhập hàng từ thành Tử Diệp thì sớm bị cắt đứt rồi.
- Tịch Phá Thiên, thực độc!
Hạ Phi Long thở dài một hơi.
- Khôngbiết là ai chống lưng Tịch gia, không ngờ lại có tài lực hùng hậu như vậy!
Phải biết rằng, muốn bức bách Hạ gia đến tình cảnh này sợ cũng phải cần ít nhất vài trăm vạn kim tệ đổ vào. Nếu không thì những thương nhân này cũng không từ chối thẳng thừng sinh ý với Hạ gia như vậy.
Thương nhân, tuy rằng lấy lợi ích làm trọng, nhưng quan hệ nhiều năm thì bình thường cũng có tác dụng nhất định. Có thể khiến cho những thương nhân đó hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Hạ gia thì số tiền Tịch gia đổ vào phải lớn đến mức những thương nhân đều đạt được ích lợi cực lớn, do đó không còn cần sinh ý từ Hạ gia nữa.
Mà chỉ dựa vào Tịch gia thì còn chưa có năng lực ấy, sau lưng họ nhất định phải có một thế lực khổng lồ hơn. Hơn nữa, thế lực này hiện tại chính là muốn cho Hạ gia xong đời, đuổi Hạ gia khỏi thành Ngọc Thủy.
- Tộc trưởng, phường thị cần phái đóng cửa. Hiện tại có mở hay đóng cũng chẳng khác gì nữa cả.
Một trưởng lão bất đắc dĩ nói.
- Không được!
Đại trưởng lão lớn tiếng nói.
- Nếu đóng cửa phường thị thành Ngọc Thủy thì chúng ta không còn cách nào mở lại được nữa!
- Đại trưởng lão Hạ Lai nói đúng, một khi phường thị tuyên bố đóng cửa thì muốn mở lại là vạn phần khó khăn.
- Vậy làm sao giờ? Gia tộc ta đã không còn chút thu nhập nào nữa!
Trưởng lão kia hỏi lại.
Gia tộc hiện tại chỉ dựa vào sản xuất của vài quận thành phía dưới, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ chi tiêu thiết yếu hàng ngày.
Nhưng muốn đầu tư phường thị thì hiển nhiên là đã lực bất tòng tâm. Hơn nữa, cho dù có thể cắn răng bỏ vào mười vạn, hai mươi vạn kim tệ thì cũng là vô dụng.