Linh La Giới

Chương 393 : Kinh Nhân

Ngày đăng: 20:33 19/04/20


Lực lượng của ma quỷ này, cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng sẽ trực tiếp bị san bằng. Lực lượng của ma quỷ tứ cấp ước chừng đạt tới ba mươi vạn độ, thân thể của nhân loại ai dám chịu va chạm như thế?

 

Người bình thường nếu bị va chạm một cái như thế chỉ sợ toàn bộ thân mình đều tan nát. Cốt cách, kinh mạch khẳng định vị đứt gãy khắp nơi, không tới mười lần hô hấp sẽ hoàn toàn tử vong, mất đi tất cả sinh cơ.

 

Cảnh Hạ Ngôn bị đánh bay đi đều rơi vào trong tầm mắt của mọi người, tất cả đều ngây người ra. Một màn này khiến người ta chấn động tâm can, làm người ta sợ hãi tới không thể hô hấp nổi!

 

- Không ổn!

 

- Hỏng rồi! Nhanh! Mau ngừng vận chuyển Ma Quỷ Trận!

 

Dạ lão vừa hô lên hai tiếng "Không ổn!" thì Lưu Tuần thị lập tức điên cuồng quát lớn, ra lệnh ngừng vận chuyển Ma Quỷ Trận. Ngay cả Thánh Hoàng cũng phải biến sắc, hơi thở đột nhiên trở nên trầm trọng.

 

Bị va chạm một cái như thế thì chỉ sợ phải dùng tới một số đan dược chữa thương cao cấp mới có thể cứu chữa được! Hơn nữa phải lập tức cứu chữa, không thể lãng phí một chút thời gian nào cả. Nếu là chờ sinh cơ hoàn toàn trôi qua, hoàn toàn tử vong thì cho dù sử dụng Hồi Hồn Đan cũng chưa chắc đã cứu sống được!

 

Thân ảnh Dạ lão chợt loé lên, liền đi tới sát tường, chuẩn bị cho ngừng vận chuyển Cơ quan trận tứ cấp này.

 

Trong Thiên Cung, người tu luyện bị thương là chuyện bình thường, nhưng nếu sinh mệnh bị đe doạ thì tuyệt đối không bình thường! Bởi vì muốn tiến vào trong Ma Quỷ Trận tu luyện đều phải có thực lực đạt tới một trình độ nhất định, dù để đáp ứng những cấp độ Ma Quỷ Trận tương ứng thì mới được phép tiến vào! Linh Tông sơ kỳ đương nhiên không thể tiến bào Ma Quỷ Trận tam cấp, tứ cấp để tu luyện được!

 

Đương nhiên, cho dù xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì người tu luyện cũng phải nhanh chóng được cứu trị. Từ khi Thiên Cung được sáng tạo ra cho tới nay đã gần bốn trăm năm, vẫn chưa có người nào tu luyện trong Ma Quỷ Trận mà tử vong. Dù thương thế có nặng như thế nào, chỉ cần cứu trị đúng lúc, sử dụng các loại đan dược chữa thương cấp cao là có thể trị liệu tốt.

 

Cho nên, trong phòng điểu khiển tuỳ thời đều có người theo dõi. Dạ lão và ba vị Tuần thị, ít nhất sẽ có một người ở trong phòng điều khiển theo dõi Ma Quỷ Trận. Khi có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện thì sẽ lập tức ngừng vận chuyển Ma Quỷ Trận.

 

-Chờ một chút!

 

Ngay khi Dạ lão chuẩn bị ấn nút thì thân ảnh Thánh Hoàng chợt loé lên, thanh âm cũng truyền ra.

 

Cánh tay Dạ lão đã bị Thánh Hoàng lập tức giữ chặt lại. Tốc độ của Thánh Hoàng quá nhanh, cho dù là Dạ lão cũng đều không có năng lực kháng cự được!

 

- Hạ Ngôn hắn.

 

Lúc này người ta lại thấy Hạ Ngôn lần nữa đứng lên. Bị ma quỷ tứ cấp va chạm như thế mà không ngờ vẫn có thể đứng lên được, điều này khiến người ta thật sự sợ hãi!

 

- Cái này.

 

Dạ lão ghé mắt nhìn sang, thấy Hạ Ngôn đứng lên cũng kinh hãi hé miệng thốt lên.
Cao Tùng nhìn Hạ Ngôn bị đánh bay đi, trong lòng tuy rằng nháy mắt rất khiếp sợ nhưng hắn lập tức lại trở nên vui mừng.

 

Nhưng loại vui mừng này cũng không kéo dài lâu, lập tức biến thành kinh hãi.

 

Một màn Hạ Ngôn bị va chạm khiến mọi người khiếp sợ. Cao Tùng từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Bởi vì quan hệ đối lập với Hạ Ngôn nên thấy Hạ Ngôn bị thương nặng hắn tự nhiên không kìm nỗi vui sướng. Nhưng khi thấy Hạ Ngôn không ngờ không chút thương tản đứng lên tiếp thì trong lòng hoàn toàn lâm vào khủng bố. Tên Hạ Ngôn này quả thực chính là yêu quái!

 

Hạ Ngôn nếu bị thương nặng thì tràng so đấu sau khảo hạch tất nhiên không thể tiến hành như bình thường được.

 

Hạ Ngôn bởi vì nguyên nhân của bản thân mà không thể đi vào so đấu thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Hạ Ngôn hắn. Dựa theo quy định thì Hạ Ngôn phải chuyển hết tất cả giá trị tu luyện đạt được cho hắn. Đương nhiên, trước mặt Thánh Hoàng, Cao Tùng hắn sẽ ra vẻ cao thượng, cự tuyệt tiếp nhận giá trị tu luyện của Hạ Ngôn.

 

Nhưng hiện tại.

 

Cao Tùng nắm chặt hai bàn tay lại, ánh mắt dữ tợn trợn hết lên. Móng tay cắm sâu vào da thịt truyền tới đại não một chút đau đớn cho thấy hết thảy lúc này đều là thực mà không phải đang mơ.

 

- Cao Tùng, tên Hạ Ngôn này quả không phải tầm thường! Ta thấy lát nữa ngươi nên chủ động từ bỏ khiêu chiến hắn đi!

 

Mao Lập Dương kéo ống tay áo của Cao Tùng đang có chút thất thần kia, hạ giọng nói.

 

Cao Tùng cắn răng nói:

 

- Mấy người Thánh Hoàng, Dạ lão đều đã tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy ta khiêu chiến Hạ Ngôn. Nếu lúc này ta từ bỏ thì họ sẽ nhìn ta thế nào đây? Thể diện của ta biết đặt chỗ nào?!

 

Cao Tùng mang theo chút tức giận, lắc đầu nói.

 

- Ai. Cao Tùng, ngươi là huynh đệ của ta. Ta có lời nói thẳng thế này. Ta thấy ngươi giao đấu với Hạ Ngôn thì phần thắng ít hơn. Nếu ngươi cuối cùng vẫn thua trận thì chỉ sợ thể diện lại càng.

 

Ánh mắt Mao Lập Dương loé loé lên, thở dài một tiếng, cũng không nói hết câu nữa nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

 

Nghe những lời Mao Lập Dương nói, Cao Tùng cũng rơi vào trầm mặc.

 

Đúng thế, trước chủ động từ bỏ thì quả cũng mất mặt nhưng so với thua trận còn khá hơn! Nhưng Hạ Ngôn sẽ đồng ý sao?!