Linh La Giới

Chương 431 : Muốn giết ta sao?

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Ta đến đây

Tên hộ vệ áo đen của Cam gia, bước chân có chút không ổn định đi thẳng vào nội điện Nghị sự đường, đứng ở gần bàn của tộc trưởng, cúi người thi lễ.

 

Trong Nghị sự đường, tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Thi thể của Hạ Chấp sự trên mặt đất vẫn ở tại chỗ. Cam Lục không cho người thanh lý, những Chấp sự khác tự nhiên không dám nhúng tay. Cam Lục giết Hạ Chấp sự, cùng bọn họ không có bất kỳ liên quan gì.

 

- Lão gia!

 

Hộ vệ áo đen thi lễ nói.

 

Cam Lục lên tiếng, ánh mắt dừng trên người hộ vệ, hỏi:

 

- Ngươi biết là chúng ta đang thương nghị chuyện trọng yếu, còn tới quấy rầy?

 

- Lão gia, có chuyện lớn!

 

Hộ vệ kia ngẩng đầu ngập ngừng nói.

 

- Chuyện gì?

 

Khí tức Cam Lục trầm xuống hỏi.

 

- Này.

 

Hộ vệ hơi trầm ngâm, hắn tìm đến Cam Lục là muốn báo tin Cam Mạc chết. Nhưng nơi này nhiều người như vậy, hắn không biết có nên nói thẳng hay không.

 

Cam Lục nhìn vẻ mặt hộ vệ, sắc mặt khẽ biến, nhắc chân đi tới trước vài bước, tới gần hộ vệ, chỉ chỉ vào lỗ tai mình.

 

Hộ vệ kia tiến lên, đưa cổ ra, hạ giọng cực thấp nói:

 

- Thiếu gia. đã chết!

 

Những lời này vừa ra, sắc mặt Cam Lục đại biến, mắt đột nhiên trợn tròn, một tay kéo tên hộ vệ, sau đó đi ra ngoài cửa Nghị sự đường.

 

- Nói!

 

Cam Lục cắn răng. giọng trầm thấp.

 

Hộ vệ sắc mặt trắng bệch, nói:

 

- Bẩm lão gia, hôm nay thiếu gia đi tìm Viên San.

 

Hộ vệ này nói lại một lần chuyện đã xảy ra khi Cam Mạc đi tìm Viên San.

 

Chờ hộ vệ nói xong. Cam Lục hồi lâu không lên tiếng, hộ vệ kia thở mạnh cũng không dám. run rẩy đứng cạnh chờ phản ứng của Cam Lục.

 

- Hạ Ngôn!

 
Tim Cam Lục như bị dao cắt, con trai chết, khiến hắn hận Hạ Ngôn thấu xương, hận không thể đem Hạ Ngôn róc ngàn vạn đao!

 

- Cam tộc trưởng, ta cũng nhìn đứa nhỏ Cam Mạc lớn lên, không thể tưởng tượng được hiện tại cứ vậy mà chết! Tên Hạ Ngôn kia, cũng quá đáng giận!

 

Một Chấp sự Thánh điện thương tiếc nói.

 

- Tên Hạ Ngôn kia một năm trước thực lực đã rất mạnh, hiện tại cũng không biết đạt tới cảnh giới nào.

 

Một gã Chấp sự mặt nhăn mày nhíu, nói một câu.

 

- Ha ha!

 

Cam Lục cười lạnh:

 

- Lợi hại nữa, thì lại có thể thế nào? Ta muốn hắn chết, hắn nhất định phải chết! Một năm trước hắn mười sáu tuổi, hiện tại cũng chẳng qua là mười bảy tuổi, lợi hại thế nào đi nữa cũng có thể lợi hại đến đâu chứ. Hắn dựa vào, chẳng qua là sư phụ Liễu Vân của hắn thôi! Hừ! Liễu Vân, há có thể ngăn cản Cam gia ta báo thù? Không quá một tháng, ta chắc chắn tóm được Hạ Ngôn, tự tay róc thịt sống hắn, mang đi nuôi chó!

 

- Phải không?

 

Đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt từ ngoài truyền vào, giọng nói lại tiếp:

 

- Cam tộc trưởng! Không cần lâu đến một tháng. Ta hiện tại cũng đã đến, ngươi muốn róc sống ta, hiện tại chính là cơ hội tốt đó!

 

Bóng người chợt lóe, ở trong phòng dần hiện lên hai bóng người, đúng là Hạ Ngôn cùng Viên San. Thân thể Viên San đã gần khỏi hoàn toàn, chỉ là còn chút suy yếu, nhưng không nhiều trở ngại.

 

Hạ Ngôn cùng Viên San đến, đám Chấp sự đều chấn động, ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Ngôn.

 

- Hạ Ngôn!

 

Cam Lục cũng thất thần một chút, theo sau cắn răng nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, lập tức nhận ra người trước mặt đúng là Hạ Ngôn từng gặp qua một năm trước.

 

- Chính là ta!

 

Hạ Ngôn cười cười, nhìn Cam Lục:

 

- Cam tộc trưởng! Ngươi muốn giết ta, hiện tại có thể ra tay rồi! Ha ha! Ta thật muốn nhìn một chút, với thực lực Đại Linh Sư của ngươi, như thế nào có thể giết ta!

 

Vẻ khinh miệt của Hạ Ngôn không chút che giấu. Cam Lục cũng chỉ là cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ, kém Hạ Ngôn khá xa. Hạ Ngôn nhìn hắn giống như một con kiến, hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.

 

- Hạ Ngôn, nơi này là Thánh điện. Ngươi dám làm càn! Một Chấp sự Thánh điện hét lớn một tiếng.

 

- Hạ thúc thúc!

 

Viên San nhìn thấy trên mặt đất có một cỗ thi thể, duyên dáng hô lên một tiếng. Nàng biết Hạ Chấp sự, ông ta cùng Mục Nguyệt có quan hệ thâm sâu, cho nên từng nhiều lần tới nhà Mục Nguyệt. Viên San cũng cùng Hạ Chấp sự này có chút quen thuộc, lúc này nhìn thấy thi thể ông. Viên San đương nhiên không kìm nỗi kinh hô.