Linh La Giới

Chương 46 : Không đủ độc ác

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


Hoát!

 

Từ trong cổ họng của Vương Phúc Sinh phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi mắt loé ra hồng quang, giống như một con mãnh thú lợi hại lao về phía Hạ Ngôn. Sau đó, chiếc ngân chuỳ thật lớn trong tay hắn nâng mạnh lên, tạo ra một tầng khí lãng mãnh liệt.

 

Đông đông đông.

 

Dáng người của Vương Phúc Sinh không cao nhưng lúc này lại đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người. Tà áo của hắn tung bay lên, nội lực không ngừng phát ra, hoạt thạch chắc chắn dưới chân hắn cũng không ngừng chấn động.

 

Xoẹt một tiếng, Hạ Ngôn rút trường kiếm ra, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào cánh tay của Vương Phúc Sinh. Cánh tay của Vương Phúc Sinh đặc biệt dài, vung ra cự chuỳ trong tay nhất định có thể đánh tới những vị trí mà người bình thường không thể công kích tới được.

 

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lãnh khí, toàn bộ tầng thứ hai trở nên yên tĩnh.

 

Mỗi trận khiêu chiến Vương Phúc Sinh đều có thể khiến nhiều người đặt cược lâm vào điên cuồng. Bởi vì theo sát khí trên người Vương Phúc Sinh bạo phát ra, người ta có thể cảm giác được một loại khẩn trương, kích thích làm cho người ta nghẹt thở.

 

Loại cảm giác này khiến tinh thần của rất nhiều người không thể không hưng phấn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Phúc Sinh có được nhiều người ủng hộ như thế! Chiếc ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh khiến nhiều người gần như sùng bái điên cuồng!

 

Sau khi im lặng một lúc là sự hò hét càng cuồng nhiệt hơn!

 

Hô!

 

Vương Phúc Sinh mạnh mẽ vung cao ngân chuỳ, đánh lên thân Hạ Ngôn. Đầu chuỳ mang theo một cỗ khí lãng thô bạo, vô kiên bất tồi! Nếu như bị đánh trúng thì cho dù có nội lực hộ thể, chỉ sợ cũng phải về chầu ông vải.

 

Khoé miệng Hạ Ngôn hơi hơi nhếch lên, thân mình lui về phía sau nửa bước. Thanh trường kiếm trong tay hắn ở giữa không trung hình thành một kiếm hoa rực rỡ, sau đó mũi kiếm nhẹ nhàng chếch lên phía trên một chút.

 

Một cỗ cự lực truyền đến mãnh liệt, Hạ Ngôn vội vàng xảo diệu lui kiếm ra khi đạo lực lượng kia chưa hoàn toàn truyền hết ra. Lực lượng trên đầu chuỳ của Vương Phúc Sinh quá mức khổng lồ, Hạ Ngôn nếu cứng rắn đối kháng thì đó chính là tự mình chuốc lấy khổ.

 

Mượn dùng một phần lực lượng từ trên thân kiếm truyền đến, thân thể Hạ Ngôn như quỷ mị, di chuyển sang bên phải khoảng một trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát được một chuỳ này.

 

Vương Phúc Sinh cười lạnh một tiếng.

 

- Xem ngươi tránh thoát được bao lâu!?

 

Ngay sau đó lại một chuỳ đánh tới, khí lãng đảo qua mặt đất khiến cho cái bàn ở xa xa cũng lâm vào chấn động.

 
 

Phốc!

 

Một cước này của Hạ Ngôn cũng không nhẹ. Thân mình của Vương Phúc Sinh vẽ nên một đường cong trên không trung rồi rơi xuống đất, sau đó liền hung hăng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm về phía Hạ Ngôn. Vương Phúc Sinh chém giết dã thú hơn mười năm, trên tay không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi. Vẻ độc ác trong ánh mắt của hắn so với đám dã thú tàn nhẫn chỉ có hơn chứ không kém.

 

- Ngươi thua!

 

Hạ Ngôn lạnh lùng nói.

 

Vừa rồi, kỳ thật hắn có cơ hội một kiếm đoạt đi tính mạng Vương Phúc Sinh nhưng hắn không làm như thế. Hạ Ngôn năm nay mới mười lăm tuổi, chưa từng giết người nào. Cho dù đối với kẻ nhiều lần đã muốn dồn mình vào chỗ chết, Hạ Ngôn vẫn không nhân cơ hội giết chết đối phương.

 

Vương Phúc Sinh há mồm thở hổn hển, cầm thật chặt ngân chuỳ trong tay.

 

Dựa theo tình huống bình thường thì hắn hẳn sẽ chủ động nhận thua. Tuy nhiên hiện tại hắn cũng chưa bị đánh văng ra khỏi lôi đài cho nên Hội trường sẽ không lập tức phán định hắn thua.

 

Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về bốn phía xung quanh. Lúc này, những người quan khán mới giật mình tỉnh lại, có người ngạc nhiên vui mừng, có người sa sút tinh thần. Người nào đặt Linh La thắng, người nào đặt Vương Phúc Sinh thắng, lúc này chỉ cần nhìn qua là biết ngay.

 

- Xem ra ta cũng thắng được một ngàn kim tệ!

 

Ánh mắt Hạ Ngôn chợt loé lên.

 

- Gừ. đi chết đi.

 

Đúng lúc này, vốn đã hộc máu ngã xuống đất, Vương Phúc Sinh đột nhiên giống như một con báo bị thương nhảy dựng lên, ngân chuỳ chốc lát đã đổi sang tay trái, thi triển một chiêu "Ngân Chuỳ Phá Thiên".

 

Trong lòng Hạ Ngôn chợt báo động, thân thể như phản xạ không điều kiện lui về phía sau ba bước, ánh mắt ngưng trọng.

 

- Tên Vương Phúc Sinh này dùng chuỳ bằng tay trái không ngờ còn mạnh hơn so với tay phải rất nhiều. Sát chiêu mạnh nhất của hắn chính là dùng chuỳ tay trái chứ không phải là tay phải.

 

Trong nháy mắt này, Hạ Ngôn phát giác rằng uy lực do tay trái sử dụng chuỳ của Vương Phúc Sinh khiến người ta phải sợ hãi.