Linh La Giới
Chương 460 : Đi Khu vực Mê Loạn
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
"Boong! Boong! Boong!"
Ánh mặt trời mới lên, trong Thiên Cung truyền ra tiếng chuông vang vọng toàn bộ Thánh sơn. Trải qua gần một canh giờ nghỉ ngơi, tinh khí thần của Hạ Ngôn đều đạt tới trạng thái tốt nhất.
Cùng một lúc với tiếng chuông vang vọng, Hạ Ngôn cũng rời chỗ ở của mình, phi hành bay về hướng Điện Hoàng Giả. Trên mặt đất rừng cây xanh um tươi tốt, rất nhanh chạy lùi về phía sau Hạ Ngôn. Thời gian chỉ chốc lát, Hạ Ngôn đã tới lối vào Điện Hoàng Giả.
- Ồ?
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, cấp tốc giảm tốc độ, cuối cùng chậm rãi dừng lại. Ánh mắt dừng ở trên một bóng người. Bóng người này đúng là Thánh Hoàng mặc trường bào màu vàng lợt. Thánh Hoàng lơ lửng phía trên Điện Hoàng Giả, ánh mắt nhìn xa xa. Lúc này là đưa lưng về phía Hạ Ngôn.
Đang lúc Hạ Ngôn định lên tiếng, Thánh Hoàng khẽ xoay người lại, ánh mắt tập trung trên mặt Hạ Ngôn. Trên mặt Thánh Hoàng hờ hững không một chút biểu tình gì. Hai tay chắp ở sau lưng, không ngừng trào ra một luồng khí tức ôn hòa, nhưng lại bị thu hồi vào trong cơ thể.
Hạ Ngôn hiện tại cảm ứng về linh lực, đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực. Mặc dù là tia dao động linh lực mong manh, Hạ Ngôn đều có thể cảm ứng được rõ ràng.
- Hạ Ngôn! Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Thánh Hoàng không đợi Hạ Ngôn mở miệng nói chuyện, liền lên tiếng hỏi trước, bên trong giọng nói không biến đổi, không mang theo một chút hứng thú gì.
Hạ Ngôn gật gật đầu. Hơi thở trầm xuống, ngưng thanh nói:
- Thánh Hoàng đại nhân! Ta chuẩn bị xong! Hiện tại liền có thể đi Khu vực Mê Loạn.
Đối với Khu vực Mê Loạn, Hạ Ngôn tự nhiên cũng rất hiếu kỳ muốn biết. Người tu luyện trong Thiên Cung, chỉ có thông qua Ma Quỷ Trận thất cấp khó khăn, mới có tư cách đi vào Khu vực Mê Loạn. Khu vực Mê Loạn này, không biết rốt cuộc là bộ dáng gì nữa. Mà quan trọng nhất là Khu vực Mê Loạn chính là thông đạo nối tiếp với Chủ thế giới!
"Với thực lực của ta hiện tại, cộng thêm Kinh Lôi Kiếm, ở Khu vực Mê Loạn cũng có thể đủ sức tự bảo vệ minh. Cho dù gặp phải nhiều cường giả vây sát. Ta dựa vào tốc độ cũng có thể thuận lợi đào thoát" Trong đầu Hạ Ngôn chớp động ý niệm, hít vào một hơi rất nhẹ, ánh mắt kiên định nhìn về phía Thánh Hoàng.
- Ừ! Hạ Ngôn! Nghe nói hôm qua ở trong kho báu Thanh Hoàng đổi bảo vật cửu cấp, ngươi lựa chọn chính là bản bí điển vô danh kia à?
Thánh Hoàng đột nhiên vừa chuyển câu chuyện, nói đến Hạ Ngôn hôm qua đổi bản bí điển kia.
Thánh Hoàng vừa đang phi hành, chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, trong miệng nói.
Hạ Ngôn gật đầu, hai người bay cách mặt đất phía dưới, độ cao có lẽ chỉ chừng một trăm thước. Một số cây thật lớn, thậm chí ngọn cây cũng có thể dán sát hai người. Hạ Ngôn mở ra toàn bộ ngũ cảm, cảm ứng hết thảy động tĩnh ở bốn phía.
Rất nhanh, hai người liền đã bay sâu vào mấy trăm dặm, Hạ Ngôn cũng cảm ứng được, một ít khí tức của dã thú thỉnh thoảng xuất hiện truyền tới. Đám dã thú đó khứu giác đều cực kỳ linh mẫn, cảm giác được hai khí tức cường đại trên bầu trời, lập tức liền ẩn trốn đi.
Thánh Hoàng cùng Hạ Ngôn, tự nhiên sẽ không ra tay đánh chết đám dã thú này. Ở trong mắt người tu luyện bình thường, chúng nó có thể là dã thú rất lợi hại, toàn thân đều là bảo bối. Thế nhưng ở trong mắt Thánh Hoàng cùng Hạ Ngôn, chúng cũng chỉ như một con thỏ, một con chó hoang bình thường cũng không khác biệt gì lớn lắm.
"Phù!"
Một đạo khí tức từ phía trước truyền lại, tâm linh Hạ Ngôn vừa động, thầm nghĩ: "Khí tức thật mạnh! Hẳn là linh thú."
Cảm giác được khí tức này, Hạ Ngôn tự nhiên chuyển ánh mắt nhìn tới, hai luồng lệ quang ngưng tụ nhìn về phía khí tức truyền tới. Xuyên thấu qua khoảng cách mấy ngàn thước. Hạ Ngôn nhìn thấy đó là một con đại xà màu sắc lốm đốm, quả nhiên là linh thú. Thực lực, đại khái tương đương với cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ của người tu luyện nhân loại.
- Ở trong Tội Ác Sâm Lâm có rất nhiều linh thú. Có một số linh thú, thậm chí có thể so với Linh Tông đỉnh phong. Linh thú như vậy, bình thường đều có một vài sở trường thiên phú. Hoặc là năng lực công kích, hoặc là phòng ngự, chạy trối chết các thứ.
Thánh Hoàng cũng nhìn về phía con linh thú đại xà kia, lên tiếng nói.
Nghe vậy, Hạ Ngôn tự nhiên gật gật đầu.
Con đại xà nhìn đến hai người trên không trung, lập tức toàn thân run lên, lập tức lui thành một đoàn, cố sức chạy trốn. Linh thú đã có linh tính, biết nhân loại có thể phi hành, không phải nó có thể đối phó. Cho nên đương nhiên trước tiên nó liền muốn chạy trốn. Tuy nhiên, rõ ràng là nó uổng công lo lắng, hai người trên bầu trời hoàn toàn không có ý định ngừng lại đánh chết nó. Rất nhanh, hai thân ảnh liền biến mất ở trong tầm mắt đại xà.
Hiện tại tốc độ của Thánh Hoàng cùng Hạ Ngôn, thời gian một cái nháy mắt không sai biệt lắm liền bay xa năm trăm thước. Một canh giờ liền có thể bay xa ước chừng ba ngàn dặm. Từ ven Tội Ác Sâm Lâm đến vị ttí trung ương, cũng chỉ mất chừng hai canh giờ là tới nơi.
Đương nhiên, tốc độ này cũng không phải là cực hạn của Thanh Hoàng và Hạ Ngôn. Tốc độ cực hạn của Thánh Hoàng, Hạ Ngôn không biết được. Nhưng là nếu chính mình bùng phát toàn lực, tốc độ so với hiện tại còn có thể tăng lên gấp đôi. Thời gian một cái nháy mắt chính là xẹt qua khoảng cách một ngàn thước. Người bình thường, thậm chí là nhìn không thấy bóng người!