Linh La Giới

Chương 462 : Thần khí đối chiến

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Lạc Anh Cốc này là vùng thần bí nhất Khu vực Mê Loạn, cũng là chỗ nguy hiểm nhất! Toàn bộ Lạc Anh Cốc đều bị bao phủ trong một loại năng lượng quỷ dị. Lạc Anh Cốc cũng không lớn, nhung nơi này quả thật chính là tiêu điểm chú ý của các thế lực khắp nơi. Bởi vì, tất cả vật phẩm từ Chủ thế giới ném xuống, trước tiên đều xuất hiện trong Lạc Anh Cốc này.

 

Mỗi một lần bảo vật từ Chủ thế giới hạ xuống, toàn bộ Khu vực Mê Loạn đều sẽ có dao động năng lượng phi thường mãnh liệt. Mỗi một lần có bảo vật xuất hiện đều sẽ có rất nhiều người tu luyện tiến hành tranh đoạt.

 

Cường giả Linh Tông của Đại Lục Ám Dạ, cường giả Linh Tông của Đại Lục Long Chi sẽ xuất hiện rất nhiều. Cho dù là một số Linh Tông sơ kỳ, đều sẽ liều mạng tiến vào Lạc Anh Cốc, chỉ hy vọng vận may thuộc về mình, có thể phát hiện trước bảo vật. Sau đó lấy được bảo vật nhanh chóng thoát khỏi Khu vực Mê Loạn. Lúc trước vợ chồng Mục Nguyệt Điện chủ lấy được Thần Thạch, chính là bọn họ phát hiện trước ở Lạc Anh Cốc. Tuy nhiên khi họ lấy được Thần Thạch, vừa lúc bị Tống Ngọc Giản trông thấy, cho nên mới phát sinh liên tiếp chuyện sau đó.

 

Lúc này, ở phụ cận Lạc Anh Cốc, vài tên hắc y lão giả đang lơ lửng trên không trung, ở chung quanh thân thể bọn họ một tầng linh lực không ngừng phun ra nuốt vào. Trong mắt mỗi người đều lóe sáng như sao, trường bào trên người lay động.

 

- Triệu Phó tông chủ! Xem ra người của Thiên Cung và người Đại Lục Ám Dạ sắp có một trận chém giết đây!

 

Một gã hắc y nhân, khóe miệng khẽ nhếch phát ra tiếng nói.

 

Tại trên mặt đất phía dưới mấy hắc y nhân này, có mười mấy nhân ảnh, chia làm hai phe đối lập. Trong đó một bên, đúng là người Thiên Cung do Trương Liên Khởi cầm đầu. Mà bên kia lại là mấy tên phục sức phi thường quái dị. Hiển nhiên, phe này cũng không phải là người của Đại Lục Long Chi. Bọn họ là người của Đại Lục Ám Dạ.

 

- Đánh nhau đi là tốt nhất! Hà hà! Vì một tên vô dụng hai bên chém giết một trận, tốt nhất có thể ngã xuống vài tên Linh Tông đỉnh phong đi!

 

Triệu Phó tông chủ âm trầm cười, trong mắt mang theo vẻ ác độc, nhìn chằm chằm hai tốp người phía dưới.

 

- Triệu Phó tông chủ! Chẳng lẽ chúng ta không trợ giúp người Thiên Cung đánh chết người bên Đại Lục Ám Dạ sao?

 

Hắc y nhân nói chuyện vừa rồi, nhướng mày, nghi hoặc hỏi.

 

Người của Đại Lục Long Chi, cùng người của Đại Lục Ám Dạ có thể nói là tử địch. Người tu luyện song phương chạm mặt nhau, đa số tình huống đều dốc toàn lực chém giết. Tuy nhiên trong Khu vực Mê Loạn này bởi vì tình thế phức tạp, các trận chiến đấu kịch liệt giữa hai bên ngược lại ít xảy ra. Có đôi khi tình cờ chạm mặt mỗi bên cũng sẽ cẩn thận lựa chọn thối lui.

 

Mới vừa rồi, có một gã Linh Tông trung kỳ người của Đại Lục Long Chi, ở phụ cận Lạc Anh Cốc bị cường giả Đại Lục Ám Dạ đánh chết. Vừa lúc bị đám người Trương Liên Khởi trông thấy, cho nên mấy người Trương Liên Khởi mới ra mặt ngăn cản đám người Đại Lục Ám Dạ này.
Đám người tu luyện hai bên rất nhanh va chạm cùng nhau, từng kiện từng kiện vũ khí tất cả đều ra khỏi vỏ, rót toàn lực linh lực oanh kích, phát ra từng đợt tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. Mới vừa giao đấu hai bên đều tung ra thực lực mạnh nhất của bản thân, quyết tâm muốn nhanh chóng đánh chết đối thủ, không lưu lại bất cứ con đường sống nào.

 

- Không xong! Lại là Phượng Minh Kiếm!

 

Trương Liên Khởi đột nhiên giật mình cả kinh, trong lòng chấn động kịch liệt. Toàn thân cấp tốc lui về phía sau một cái, nổi giận gầm lên một tiếng. Linh lực trong Ngũ linh châu, toàn bộ bắt đầu khởi động dồn ra theo song chưởng, một đạo kiếm quang trực tiếp từ trong cơ thể bay ra đánh vào kiếm quang của đối phương.

 

Hai luồng kiếm khí ở trên không trung phân biệt hình thành một con mãnh hổ và một con phượng hoàng, mãnh hổ cùng phượng hoàng trong nháy mắt quấn lấy nhau, phát ra từng tràng tiếng gào rống phẫn nộ.

 

Mọi người vây xem ở phụ cận đều không thể không tạm lánh mũi nhọn, lao đi về phía xa.

 

Trương Liên Khởi cùng Chu Phương Anh, hai người đều có thần khí nơi tay.

 

- Trương Liên Khởi! Ngươi không ngờ phải không? Phượng Minh Kiếm hiện tại ở trong tay ta. Phượng Minh Kiếm là Tiên Thiên thần khí, mà thanh Vũ Quang Kiếm của ngươi chỉ là Hậu Thiên rèn mà thành. Trước kia ngươi có thể ngang bằng với ta, hiện tại để xem ngươi làm thế nào là đối thủ của ta!

 

Chu Phương Anh điên cuồng khống chế kiếm khí thành hình phượng hoàng, vừa lớn tiếng cười ha hả nói. Ở mấy lần giao đấu trước kia, hắn sử dũng cũng đều là thần khí Hậu Thiên, cho nên thời điểm giao chiến cùng Trương Liên Khởi luôn là thế ngang bằng. Lúc này hắn dùng chính là một kiện thần khí Tiên Thiên. Uy lực lớn hơn rất nhiều so với thần khí Hậu Thiên. Trương Liên Khởi khẳng định sẽ không phải là đối thủ của hắn. Hắn phải thừa cơ hội lần này, trực tiếp đánh chết Trương Liên Khởi mới được!

 

Sắc mặt Trương Liên Khởi càng ngày càng ngưng trọng lên, thần khí Hậu Thiên quả thật không thể chống lại với thần khí Tiền Thiên. Thần khí Tiên Thiên là thần khí từ Chủ thế giới rèn ra, mà thần khí Hậu Thiên là Thần tượng Thần cấp ở Phân thế giới này, sử dụng Thần Thạch cùng kim lực thành công rèn ra. Chỉ là nói về mặt uy lực, thần khí Hậu Thiên so với thần khí Tiên Thiên không chỉ kém một bậc.

 

Trương Liên Khởi phóng xuất ra kiếm khí là một con mãnh hổ, giờ phút này, con mãnh hổ do kiếm khí hình thành này, ở thời điểm điên cuồng quấn lấy nhau cắn xé, đã bị rơi vào thế hạ phong. Trương Liên Khởi vội vàng thúc động thêm nhiều linh lực, cố gắng chống đỡ công kích của con phượng hoàng do kiếm khí của đối phương hình thành. Mặc dù đau khổ cắn răng chống đỡ, nhưng mãnh hổ vẫn không ngừng bại lui. Trên trán Trương Liên Khởi dần dần chảy ra mồ hôi ướt đẫm. Nếu cứ tiệp tục như vậy Trương Liên Khởi căn bản kiên trì không được bao lâu nữa. Linh lực của hắn so sánh với Chu Phương Anh cũng không chiếm ưu thế mà vũ khí lại kém một bậc!

 

Các người tu luyện Thiên Cung kia đều lo lắng nhìn về phía chiến trường giao đấu giữa hai người Trương Liên Khởi cùng Chu Phương Anh. Nhưng lúc này với năng lực của bọn họ, căn bản là không thể giúp được gì cho Trương Liên Khởi. Bọn họ dùng là vũ khí bình thường, nếu lúc này xông lên chẳng khác nào đi chịu chết.