Linh La Giới

Chương 549 : Cứu người

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Đám người Mai Luân chậm rãi đi tới, ánh mắt Hạ Ngôn tự nhiên nhìn tới, mấy mươi người này cẩn thận né tránh thi thể trên mặt đất. Một niềm bi thương tràn ngập trên vùng núi này.

 

Mai Tam ở bên cạnh Hạ Ngôn nhìn thấy những người này đi tới, ánh mắt cũng trầm xuống, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

 

- Làm sao vậy?

 

Hạ Ngôn nhìn về phía Mai Tam với vẻ khó hiểu. Mai Tam nhìn thấy những người khuân vác đi tới, thái độ dường như cũng không tốt, Hạ Ngôn từ trong mắt hắn, thậm chí nhìn thấy rất nhiều vẻ khinh miệt và khinh thường.

 

- Thiếu chủ! Người đó chính là Mai Luân! Phía sau hắn, cũng đều là.

 

Mai Tam chỉ chạy về phía đám người Mai Luân cách đó không xa

 

- Mai Luân?

 

Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, hai tay đặt phía sau, ánh mắt cũng lạnh xuống. Đối với Mai Luân, Hạ Ngôn lại không có bất cứ hảo cảm gì. Trước đây nếu không phải Mai Luân và Khưu gia đạt thành hiệp nghị, thì đám người mẫu thân có thể sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như vậy.

 

- Ngươi. Ngươi là con của Mai.

 

Đám người Mai Luân rốt cục đi tới gần chỗ hai người Hạ Ngôn, há miệng nói ra vài chữ mất tự nhiên. Mai Luân đương nhiên nhìn thấy lãnh ý trong mắt Hạ Ngôn.

 

- Đúng vậy! Ta là con của Mai Linh!

 

Hạ Ngôn hừ lạnh nói.

 

- Quả thật là con của Mai Linh!

 

Mai Luân vốn trên mặt đau khổ, lộ ra một chút ý cười.

 

- Không nghĩ tới Mai Linh còn có hậu nhân. Ta thật sự rất cao hứng. Ngươi. Ngươi tên gì?

 

- Ta gọi là Hạ Ngôn!

 

Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía rất xa.

 

- Hừ! Thiếu chủ! Chúng ta hiện tại đi tìm thiếu gia đi, những người này không đáng cho người để ý tới! Trước đây, chính bọn họ phản bội Mai gia, bọn họ thật sự hẳn là cả đời làm nô lệ Khưu gia.

 

Mai Tam nổi giận đùng đùng nói.

 

- Ôi

 

Mai Luân thở dài một tiếng trầm thấp.

 

- Chuyện trước đây, là ta sai rồi. Mai Luân ta quả thật đáng ghét. Nếu như ta chết, có thể cho các ngươi một chút thống khoái trong lòng, ta hiện tại có thể chết.

 

Giọng điệu của Mai Luân vô cùng chân thành.

 
Mai Lạc Thiên nhìn Hạ Ngôn vui mừng nói.

 

- Ha ha! Chuyện này cũng không khó. Người tu luyện Linh Tông hậu kỳ, hẳn là có thể làm được.

 

Hạ Ngôn vừa phát ra linh lực, hồng quang bắn ra, xuyên qua xích sắt ở xương tỳ bà của Mai Lạc Thiên, cũng phát ra một tiếng đinh, liền gãy rơi trên mặt đất

 

- Hạ Ngôn! Con vừa rồi dùng chính là thần khí sao? Con có thần khí?

 

Mai Lạc Thiên nhận ra Hạ Ngôn dùng thần khí. Phụ thân của ông là Thánh Hoàng, lúc trước, đối với thần khí Mai Lạc Thiên đương nhiên không xa lạ.

 

- Là thần khí!

 

Hạ Ngôn gật đầu

 

- Cậu! Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.

 

- Tốt!

 

Mai Lạc Thiên nhìn hai bên, khi nhìn thấy đám người Mai Luân cách đó không xa, mày nhíu một chút, sau đó lên tiếng với Hạ Ngôn.

 

Một đám người lục tục ra khỏi san động.

 

- Hạ Ngôn! Người Khưu gia trên Nam Chung Sơn đâu? Làm sao không thấy?

 

Sau khi Mai Lạc Thiên đi ra, nhìn thấy trên núi, không ngờ chỉ còn lại một đám khuân vác, không khỏi nghi hoặc hỏi.

 

- Linh Tông trên núi đều đã chết, về phần những hộ vệ kia vừa rồi cũng đều trốn xuống núi

 

Hạ Ngôn cười cười, tự nhiên nói.

 

- Cái gì? Đã chết? Chẳng lẽ những cường giả Linh Tông của Khưu gia đều bị con giết chết?

 

Mai Lạc Thiên co rút con ngươi, kinh hãi nhìn về phía Hạ Ngôn. Lúc này, Mai Tam nâng ông lên, Mai Tam cảm giác rõ ràng, từ trên người Mai Lạc Thiên truyền đến rung động.

 

- Thiếu gia! Thực lực thiếu chủ rất cường đại. Mười ba tên Linh Tông của Khưu gia đóng trên Nam Chung Sơn, vừa rồi toàn bộ bị thiếu chủ giết chết.

 

Mai Tam vui mừng nói:

 

- Người không thấy đâu, đám hỗn đản kia không có một ai ngăn cản một chiêu công kích của thiếu chủ. Ha ha! Những tên hỗn đản của Khưu gia, đều đáng ghét, rất thống khoái

 

- Ha ha! Không thể tưởng được Mai Lạc Thiên ta còn có một ngày thấy ánh mặt trời. Hạ Ngôn! Chúng ta thừa dịp hiện tại nhanh rời khỏi Nam Chung Sơn. Khưu gia kia còn có mấy cao thủ ẩn tàng, bọn họ biết được chuyện nơi này, khẳng định sẽ tới. Đến lúc đó, chạy không được.

 

Tiếng cười Mai Lạc Thiên chợt tắt, thúc giục Hạ Ngôn rời khỏi Nam Chung Sơn trước.