Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1196 : Nguyệt Viên phong ấn (1)
Ngày đăng: 01:54 22/04/20
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ biến. Nữ tử trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu kia Lục Thiếu Du cũng từ dò xét qua, khí tức trên người nàng không có, thế nên hắn không có cách nào dò xét ra thực lực của nàng. Thế nhưng dựa vào cỗ khí thế mơ hồ như có như không trên người nàng Lục Thiếu Du cũng có thể đoán ra, nữ tử này sợ rằng cũng không dễ chọc.
- Lão đại, người nọ quả thực có chút kỳ quái.
Thân thể Tiểu Long nhanh chóng nhảy lên người lão đại nó, đôi mắt nhỏ không ngừng chớp chớp, trong mắt cũng hiện lên sự nghi hoặc.
- Chủ nhân, người vừa rồi cũng là vũ giả tam hệ, quả thực vô cùng hiếm thấy. Bất quá đợi sau khi chủ nhân đột phá Vũ Vương, đương nhiên có thể thắng hắn.
Huyết Mị nói với Lục Thiếu Du.
Ánh mắt Lục Thiếu Du không ngừng biến ảo. Bây giờ hắn mới là Vũ Suất thất trọng. Nếu như đột phá tới Vũ Vương mà nói, muốn thắng Lam Thập Tam kia tuyệt đối không thành vấn đề.
- Lam Thập Tam, không bao lâu nữa bổng công tử sẽ đánh bại ngươi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên. Lúc này hắn đã đem thân ảnh mặc áo lam kia khắc sâu trong đầu. Một cỗ ngạo khí nhanh chóng tỏa ra. Bản thân hắn có Âm Dương Linh Vũ Quyết, nhất định có thể mau chóng đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương. Đến lúc đó hắn nhất định có thể đánh bại người này.
- Huyết Mị, tiếp tục dẫn đường.
Một lát sau, Lục Thiếu Du nói.
Mọi người lại một lần nữa nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lập tức biến mất trong không trung.
Trong không trung bao la, lúc này trên lưng Phong Vũ Ngân Diêu, sắc mặt thanh niên áo lam kia một lúc lâu sau mới hồi phục lại. Ánh mắt nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
- Lam Thập Tam, vừa rồi ngươi đã dùng mấy thành thực lực? Không chỉ có năm thành thôi đúng không?
Trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu, nữ tử yểu điệu kia hỏi.
- Quả thực không dưới năm thành.
Bên trong vực sâu vạn trượng này có một cái khe, hai bên đều là thạch bích. Có một dòng nước chảy xiết đang chảy qua. Nhiệt độ ở nơi này dường như rất thấp, mà ngay cả không khí lúc này cũng lạnh buốt. Ánh mắt mọi người nhìn xuống phía dưới một lát lập tức cảm thấy hoa mắt. Cái thâm uyên vạn trượng này vô cùng sâu, cũng không biết sâu tới bao nhiêu.
- Chủ nhân, chính là chỗ này. Khi trước ta chính từ nơi này rời đi.
Huyết Mị nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
- Ở nơi này sao?
Lục Thiếu Du nhìn chung quanh. Hai bên thâm uyên vạn trượng này chính là vách đá, cao tới mức không nhìn thấy đỉnh. Một bên là vách núi, một bên là vực sâu không thấy đáy. Cheo leo, sâu thẳm, vô cùng mạo hiểm. Mà ở trong này Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể xác định ra. Bên trong những hình ảnh mà ba chiếc chìa khóa đề cập tới có một sườn đồi mà thôi.
- Nơi này có chút quỷ dị.
Bạch Linh đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn qua bốn phía rồi lập tức nhíu mày.
Lục Thiếu Du nhìn bốn phía, bên trong sơn mạch nhìn qua hoang tàn vắng vẻ này, nếu cẩn thận quan sát quả thực có một cỗ khí tức quỷ dị bao trùm chung quanh. Khó trách phương viên trăm dặm xung quanh đây ngay cả dã thú cũng không dám tới gần. Chim cũng không dám bay qua.
- Huyết Mị, lúc trước ngươi từ chỗ nào đi ra.
Lục Thiếu Du hỏi.
- Ở vách núi này xuống, chủ nhân, hay người thử lên đó xem.
Huyết Mị nói.
- Dẫn đường đi.
Lục Thiếu Du nói. Nơi này từng xuất hiện qua đoạn hình ảnh kia. Lục Thiếu Du dường như đã cảm thấy, địa phương nơi Huyết Mị đi ra dường như có không ít quan hệ với Huyền Thiên bí cảnh.