Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1215 : Hương diễm rơi xuống

Ngày đăng: 01:54 22/04/20


- Lui ra!



Một tiếng quát nhẹ truyền tới, một đạo chưởng ấn phá không bay ra, linh lực bạo tuôn, đó cũng là một nữ tử linh vương trực tiếp ngăn cản Lục Thiếu Du.



Nhìn thấy chưởng ấn lao thẳng tới nhưng Lục Thiếu Du cũng không để ý, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn.



- Ngươi đi vào trước!



Bạch Linh phá không lướt qua, quang trụ va chạm thẳng vào linh vương kia.



Phanh!



Chưởng ấn cùng quang trụ nháy mắt bộc phát, năng lượng phong bạo khủng bố thổi quét, kình khí cùng yêu nguyên tàn sát bừa bãi, giữa quảng trường giống như sơn băng địa liệt, mặt đất nứt nẻ, không gian bị trộn vỡ.



Đặng đặng!



Thân hình linh vương bị chấn lùi vài bước, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng Bạch Linh cũng không chịu nổi, thân thể mềm mại khựng lại, đồng thời cũng thuận thế lao thẳng vào trong động.



- Liều mạng!



Ở cách cửa động chừng hai thước, Lục Thiếu Du rốt cục xuyên qua cách trở trùng điệp, nhìn chằm chằm cửa động, một cỗ chân khí quỷ dị lan tràn, cửa động nối thẳng dưới lòng đất, bên trong bao phủ sương mù dày đặc.



Lục Thiếu Du cũng không có thời gian do dự, thoáng cắn răng nhảy xuống.



Sưu!



Trong tích tắc đó, nữ tử nhìn thấy Lục Thiếu Du đã vào động, cũng không chút do dự nhảy theo vào.



Ngay lúc nàng vừa nhảy vào, thân ảnh Bạch Linh cũng nối đuôi theo sau.



Linh vương mới giao thủ với Bạch Linh nhìn thấy nữ tử đeo khăn lụa đã nhảy vào động, nhất thời muốn nhảy tới.




- Đông Vô Mệnh, ngươi ỷ vào độc công trêu chọc phiền phức mà Phi Linh môn không thể trêu vào!



Một lão giả đeo mặt nạ lớn tiếng quát, nhưng rõ ràng có chút e ngại độc phấn của Đông Vô Mệnh.



- Bổn vương không sợ trời không sợ đất, Phi Linh môn cũng như vậy, không phục thì đi Phi Linh môn xông xáo thử xem!



Đông Vô Mệnh lạnh lùng quát, loại uy hiếp như thế hắn không xem vào trong mắt, Phi Linh môn có một Vũ tôn một linh tôn trấn thủ, làm sao để ý uy hiếp của người khác, hiện tại dù là tam tông tứ môn, nhất tông nhất môn nhất trang nhất giao cũng không tùy tiện chạy tới trêu chọc.



Đông Vô Mệnh dứt lời, thủ ấn kết xuất, một mảnh độc phấn lại lan tràn phía trước, làm mọi người phải nhượng bộ lui binh.



Sưu sưu!



Dựa vào độc phấn của Đông Vô Mệnh, người của bốn đại sơn môn nhanh chóng hội tụ cùng nhau, trực tiếp lao về hướng cửa động.



- Đông Vô Mệnh, tốt lắm, trước kia ta khinh thường dùng độc, nhưng từ giờ trở đi ta sẽ thay đổi cách nhìn, ha ha!



Hàn trưởng lão Linh Thiên môn nhất thời cười to nói.



- Hàn trưởng lão, lời này của ngươi làm ta không thể phản bác a!



Đông Vô Mệnh bất đắc dĩ cười khổ nói.



- Đông cung phụng, có cách nào ngăn cản thêm một lát hay không?



Lữ Chính Cường nhìn thấy có người xuyên qua khu vực độc phấn đánh tới, nhất thời nói, cường giả nơi này đều tự có thủ đoạn, không phải ai cũng e ngại kịch độc, luôn sẽ có thủ đoạn khắc chế.



- Ta tận lực, mọi người đi xuống trước đi, ta vây khốn bọn hắn một lát!



Đông Vô Mệnh đáp, thủ ấn đánh ra, khói độc bay đầy trời, bao phủ cả không trung phía trước.