Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1227 : Tử kim huyền lôi
Ngày đăng: 01:54 22/04/20
- Chúng ta phải đi ra ngoài!
Lữ Chính Cường nói.
- Nhưng chưởng môn làm sao bây giờ, chưởng môn còn chưa đi ra đâu!
Thanh Hỏa lão quỷ nói.
- Đi ra ngoài trước đi, tới lúc đó tiếp tục nghĩ biện pháp!
Vân Tiếu Thiên nói.
- Toàn bộ đệ tử Phi Linh môn đi ra ngoài trước, miễn cho lưu lại bị nhốt ở đây, đi ra ngoài mới có thể nghĩ biện pháp!
Đông Vô Mệnh cắn răng nói, mệnh lệnh mọi người rời đi.
Người của Phi Linh môn bất đắc dĩ rời khỏi, trong lòng đều hiểu được lưu lại cũng vô dụng, bị nhốt trong này chỉ còn chịu chết vô ích.
Xuy!
Ánh trăng bao phủ kiến trúc khổng lồ, sương mù thổi tan, một mảnh hào quang hiện lên, diện tích càng lúc càng lớn, xen lẫn thiên địa năng lượng dày trọng, giống như một tầng cương tráo bao phủ xuống.
- Tinh Nguyệt đại trận khôi phục, mọi người mau lui lại!
Từng thanh âm kinh hô truyền ra, mọi người cấp tốc lao ra, bị nhốt trong này chỉ còn con đường chết.
Nhóm người Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai đều vội vã rời khỏi, thoát khỏi không gian nhanh như chớp.
Oanh long long!
Cả Đoạn Thiên sơn mạch đều vang lên đinh tai nhức óc, quang mang cùng ánh trăng hô ứng phóng lên cao, bao phủ cả dãy núi non liên miên khôn cùng.
Một đạo quang quyển cực lớn từ trên chín tầng trời áp xuống, trực tiếp bao phủ cả dãy núi, từng thân ảnh nhanh chóng thoát thân bay ra.
Quang quyển càng ngày càng nhỏ, một đạo huyết sắc thân ảnh đứng lặng tại chỗ vẫn chưa rời đi.
Xuy!
Lôi đình cường hãn mang theo lực lượng xé rách không gian trực tiếp đánh lên màn hào quang, hào quang nổi lên ba đào, thân ảnh lão nhân bị đẩy lui, nhưng hào quang vẫn chưa phá nát.
- Thật là cường hãn!
Sắc mặt lão nhân đại biến, nhìn chằm chằm lôi vân trên không trung, ánh mắt cực kỳ nghi hoặc lẩm bẩm:
- Tử Kim Huyền Lôi, không ngờ là Tử Kim Huyền Lôi!
- Chẳng lẽ...
Thần sắc nghi hoặc, ánh mắt lão nhân lập tức đại biến:
- Tử Kim Huyền Lôi, chẳng lẽ đây là bảo vật của Huyền Thiên quái vật, tiểu tử này sao lại xông vào bên trong bảo vật của lão quái kia, lão quái không phải đã chết sao, chẳng lẽ bảo vật vẫn luôn vô chủ?
Lão nhân nhíu mày, lập tức nhìn chằm chằm phía trước, ngoại trừ ngũ sắc võ đan cùng hồn đan, còn có một đoàn thịt nát thật lớn, không khó nhìn ra đoàn thịt nát vẫn còn tương liên với nhau, mà kinh mạch cùng huyết mạch tuy đứt thành từng khúc, nhưng trong mơ hồ lại vẫn còn vương vấn.
Xuy!
Một đạo lôi đình oanh kích lên đoàn thịt nát, lúc này lôi đình không còn khí tức cuồng bạo, oanh kích lên đoàn thịt máu hiện lên điện quang lưu xuyến, biến thành cực kỳ huyền ảo.
- Còn chưa hoàn toàn phá hủy, lại đối kháng được bước đầu tiên, cũng may bản thể tiểu tử này cường hãn, bằng không thật sự hết thuốc chữa!
Sắc mặt lão nhân ngưng trọng, lại có vẻ thoáng nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng:
- Phá rồi lại lập, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, trong đại nạn lại là đại cơ duyên, nếu không thể vượt qua, sau này ngươi chỉ đi tới bước này, nếu qua được trong thiên địa còn ai muốn đối phó ngươi đều phải nghĩ kỹ!
Dứt lời ánh mắt lão nhân ngẩn ra, nhìn lên mai rùa nhỏ cỡ lòng bàn tay trôi nổi trên không trung, hắc quang không ngừng hiển lộ.
- Di, không ngờ là mai rùa cửu giai của bộ tộc Huyền Vũ, tiểu gia hỏa này sao lại được cơ duyên như thế, lực phòng thủ của mai rùa kiên cố a, nhưng tiểu gia hỏa kia còn chưa hoàn toàn dung hợp, huyết mạch không tinh khiết, đáng tiếc, đáng tiếc!
Khẽ thở dài, ánh mắt hắn lại rơi lên đoàn thịt nát, từng đạo lôi đình một mực giáng xuống, tựa hồ mang theo một loại quy luật, mỗi đạo lôi đình rơi xuống đoàn thịt nát lại càng nát hơn, điện mang màu tím quanh quẩn, tựa hồ rèn luyện cho khung xương huyết nhục càng thêm cường hãn một ít.