Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1346 : Chiến lăng thanh tuyền (1)

Ngày đăng: 01:56 22/04/20


Phanh Phanh.



Đồng thời hàn băng trên không trung bỗng dưng nổ tung. Quang trụ màu tím kia lúc này cũng nhanh chóng hóa thành những mảnh vỡ nhỏ màu tím rơi xuống phía dưới.



Phốc Phốc.



Dưới quảng trường, Tử Yên lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Trên dung nhan tuyệt mỹ lúc này khóe miệng mang theo vết máu đỏ thẫm, khiến cho người khác nhìn vào có chút xót xa.



- Ta thua.



Trên quảng trường, Tử Yên lau sạch vết máu nơi khóe miệng mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào Lục Thiếu Du đang lăng không đứng trên không trung.



Oanh.



Lục Thiếu Du chiến thắng, âm thanh ầm ĩ của đám khán giả bốn phía lập tức vang lên. Thanh âm sôi trào giống như tiếng sấm quanh quẩn trên đảo Bình Nham mãi không tiêu tán.



- Thắng rồi sao?



Nhìn tất cả chuyện này, đám người trên đài cao dường như còn chưa tin được. Linh hồn công kích mạnh mẽ, hung hãn như vậy không ngờ Lục Thiếu Du lại không bị tổn thương một chút nào. Lại còn nhân cơ hội Thánh Nữ Tử Yên của Thiên các tiêu hao không còn dùng một chiêu đánh bại.



- Không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Lục Thiếu Du này có thần khí phòng ngự linh hồn sao? Bằng không không có khả năng không sợ linh hồn công kích.



Đã có không ít người biết hàng bắt đầu suy tư.



Lúc này sắc mặt Kình Linh Vương cũng xám như tro. Tử Yên không ngờ lại bị thua. Điều này sao có thể. Đệ tử thiên phú mạnh nhất từ trước tới nay của Thiên Địa các không ngờ lại thua như vậy.



- Thắng. Chưởng môn lại thắng rồi.




Trên đài cao, thanh âm đại hán mặc hoàng bào lại một lần nữa vang lên.



- Thắng liên tiếp tám trận rồi sao, cũng chỉ còn một trận cuối cùng này mà thôi.



Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói.



Đám người chung quanh im lặng chờ đợi. Đã thắng liên tiếp tám trận, đặc biệt là ba trận cuối này, trình độ giao thủ tất cả mọi người đều hiểu rõ. Cho dù người có thực lực mạnh hơn nữa thì cũng có thời điểm tiêu hao hầu như không còn a.



Cho nên tất cả những người vây xem chung quanh không ồn ào. Bất quá ánh mắt lại mang theo sự nóng bỏng, còn trận chiến cuối cùng. Chỉ cần kiên trì chiến thắng trận cuối cùng này là vang danh thiên hạ, không biết Lục Thiếu Du có làm được không.



Trên đài cao, tất cả mọi người đều nhìn vào Lục Thiếu Du. Sát Phá Quân ba mươi năm trước một mình vượt qua chín người. Ba mươi năm sau, hiện tại chỉ còn một trận cuối cùng. Lục Thiếu Du có thể giống như Sát Phá Quân năm đó hay không a. Thế nhưng thực lực chín người còn lại ba mươi năm trước cũng còn chưa mạnh tới tình trạng hiện tại.



- Tiểu tử, không nên mạo hiểm a.



Lữ Chính Cường, Vân Khiếu Thiên, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đều vô cùng khẩn trương. Nếu như một lần nữa khiêu chiến, thì nguy hại đối với bản thân vô cùng lớn.



- Lục Thiếu Du của Phi Linh môn xin Lăng Thanh Tuyền của Linh Vũ giới chỉ giáo.



Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, nhanh chóng nhìn vào Lăng Thanh Tuyền dọc quảng trường. Trong ánh mắt của hắn hiện tại không phải là chiến ý, mà là hàn ý, thậm chí còn xen lẫn sát ý.



Ầm ầm.



Nghe Lục Thiếu Du nói như vậy, rốt cuộc tâm trạng của đám khán giả bốn phía như vỡ ào, tiếng hoan hô cực lớn vang lên. Tiếp tục khiêu chiến trận thứ chín khiến cho mọi người rung động. Thử hỏi bên trong đám người trẻ tuổi còn có ai dám làm như thế?



Khiêu chiến lăng Thanh Tuyền này cuối cùng, ngoại trừ bản thân Lục Thiếu Du biết rõ thực lực Lăng Thanh Tuyền này cực kỳ cường hãn ra thì đồng thời cũng muốn toàn lực đối phó với người này. Khi trước để cho nàng ta đào tẩu, lúc này nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ không để cho nàng bình yên rời đi.