Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1404 : Gia tộc lánh đời
Ngày đăng: 01:57 22/04/20
Lục Thiếu Du nhìn Diệp Mỹ rồi nói.
- Chưởng môn, những lời này của người cũng không thể tùy tiện nói ra nha. Ta là người của Phi Linh môn chứ không phải là người của chưởng môn, nếu nói như vậy, sợ rằng chưởng môn sẽ bị mấy vị phu nhân xử lý a.
Diệp Mỹ nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
- Chuyện này...
Lục Thiếu Du ngượng ngùng nở nụ cười tà dị nói:
- Diệp Phó đường chủ dù sao cũng là một mỹ nữ vạn dặm khó thấy, sợ rằng người theo đuổi cũng không ít nha. Nếu như làm người của ta quả thực có chút ủy khuất rồi.
- Chưởng môn khinh thường ta sao? Nếu như chưởng môn thực sự nghĩ như vậy, sau này thuộc hạ sẽ là người của chưởng môn.
Diệp Mỹ mỉm cười, trong mắt bắn ra sự quyến rũ.
- Lời ta nói là sự thực. Dùng thiên tư, tâm trí của Diệp Phó đường chủ, là ta không xứng a.
Lục Thiếu Du nói xong lập tức mỉm cười.
Khanh Khách.
Diệp Mỹ nhìn nam tử trước mắt, một lát sau tiếng cười như chuông bạc vang lên:
- Thuộc hạ tự biết không xứng với chưởng môn, có thể theo bên người chưởng môn cũng đủ rồi.
Trên ngọn núi, bầu không khí lập tức có chút xấu hổ, trong sự xấu hổ còn có chút mờ ám khiến cho hai người lập tức có chút câu nệ.
Hôm sau sắc trời vừa sáng, cảnh sắc trong Thiên Âm lâm lúc này cũng tuyệt mỹ không gì sánh được. Mọi người trong Phi Linh môn cũng không dừng lại mà lập tức rời khỏi Thiên Âm môn.
- Chưởng môn, chúng ta kết minh với Thiên Âm môn có cần đề phòng một chút hay không?
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Hoa Mãn Ngọc hỏi Lục Thiếu Du.
- Tâm đề phòng không thể không có. Chỉ là cũng không cần đề phòng quá mức. Thiên Âm môn này không cần quá lo lắng.
Sắc mặt Lục Thiếu Du hơi đổi, lập tức nói:
- Hoa phó đường chủ, trên địa bàn của THiên Âm môn sắp xếp thêm nhiều người một chút. Địa bàn của Thiên Âm môn phải âm thầm nắm trong tay, thế nhưng không được làm quá lộ liễu. Cơ Vô Thường không phải là người bình thường.
- Chưởng môn, ta hiểu nên làm như thế nào.
Hoa Mãn Ngọc gật đầu nói.
- Lục Tiểu Bạch, trên địa bàn Thiên Âm môn cửa hàng của Phi Linh môn có thể bắt đầu tiến vào chiếm giữ.
Lục Thiếu Du nói.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Hổ Viêm Thiên Vương nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc. Trên phương diện lĩnh ngộ thuộc tính không ngờ Vũ Vương nhị trọng lại có thể đạt tới bước này.
Phù.
Một lát sau, Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, tinh quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, trước mắt hắn là Phi Linh sơn mạch quen thuộc.
- Ra mắt chưởng môn, tiểu thư, ra mắt chư vị cung phụng trưởng lão.
Chỉ trong chốc lát, bên trong Phi Linh môn lập tức có đệ tử hành lễ. Đám người Trịnh Anh, Chu Ngọc Hậu cũng vội vã đi tới.
- Đó là chưởng môn sao? Ta tới ba năm rồi đây là lần đầu tiên nhìn thấy chưởng môn.
- Đó đương nhiên là chưởng môn. Chưởng môn đã lâu không lộ diện, mấy năm rồi ta cũng chưa gặp.
- Bên người chưởng môn có nhiều cường giả a. Khí tức thật mạnh mẽ.
Từng tiếng thấp giọng nghị luận vang lên trong đám người. Đã gần ba năm không trở lại PHi Linh môn, không ít đệ tử Phi Linh môn lúc này thậm chí là lần đầu tiên nhìn thấy chưởng môn, cho nên không tránh được việc nghị luận.
Tới Phi Linh môn, đám người Khấu Phi Yến, Hổ Viêm Thiên Vương, An Cát Tú Na cũng hiếu kỳ đánh giá chung quanh.
Dưới sự phân phó của Lục Thiếu Du, đám người Hoa Mãn Ngọc bắt đầu sắp xếp nơi đặt chân cho đám người Hổ Viêm Thiên Vương. Mà Lục Thiếu Du, Sát Phá Quân, Tiểu Long cũng đi vào trong mật thất.
- Nam thúc, tiểu tử đã trở về.
Ngoài mật thất, Lục Thiếu Du lên tiếng.
- Vào đi.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, giống như là quanh quẩn trong thông đạo, lại giống như quanh quẩn trong tai Lục Thiếu Du.
Ầm ầm.
Cánh cửa mật thất mở ra, thân ảnh già nua của Nam thúc xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du, thân ảnh quen thuộc này vừa xuất hiện, Lục Thiếu Du lập tức mỉm cười nhào tới, nói:
- Nam thúc, tiểu tử nhớ người muốn chết.
- Lão già, ta cũng nhớ ngươi muốn chết.
Tiểu Long cười giảo hoạt, một trái một phải cùng với lão đại ôm tay Nam thúc.
- Tránh ra.
Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, cánh tay vung lên không muốn bị Lục Thiếu Du và Tiểu Long ôm, thế nhưng căn bản lại không thoát khỏi hai người Lục Thiếu Du, ánh mắt lập tức trở nên bình dị nói:
- Lân này gặp phải không ít phiền phức đúng không? Huyền Thiên bí cảnh kia cũng không phải bình thường, ăn không ít quả đắng đúng không?