Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1424 : Trợn mắt há mồm (1)

Ngày đăng: 01:57 22/04/20


- Đa tạ bá mẫu.



Dương Quá vội vàng nói tạ ơn. Nhìn bát cơm, trong mắt lại có chút ươn ướt, dường như là nhớ tới cái gì đó mà nước mắt không khống chế được cứ chảy ra.



- Con trai, con làm sao vậy?



La Lan thị tức thì đứng dậy, đi tới trước mặt Dương Quá rồi nói:



- Có phải bá mẫu làm cơm không ngon hay không?



- Không phải, ngoại trừ tỷ tỷ ra, không ai đối đãi tốt với con như mọi người.



Dương Quá tức thì nói.



- Vậy thì nhà con ở đâu?



La Lan thị nói.



- Từ nhỏ con không có phụ mẫu, vốn cùng tỷ tỷ lớn lên cùng một chỗ. Nhìn thấy mọi người, con cũng muốn có phụ mẫu. Chỉ là tỷ tỷ đã từng nói qua, phụ mẫu chúng con đã sớm mất đi rồi.



Dương Quá nói xong, nước mắt lại chảy xuống.



- Hài tử ngoan, đừng khóc nữa. Nếu như không chê bá mẫu, sau này ta chính là mẫu thân của con, con cũng chính là thân nhi tử của ta. Sau này ta sẽ lo cho con.



Nhìn Dương Quá lúc này Lan Lan thị lại bộc phát tình thương của người mẹ.



- Thật sao? Con có thể gọi người là mẫu thân sao?



Dương Quá ngẩng đầu hỏi La Lan thị.



- Đứa nhỏ này, đương nhiên là có thể rồi.



La Lan thị cười nói.



- Hài nhi ra mắt mẫu thân.



Dương Quá lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ.
Khi Lục Thiếu Du rời giường nhìn thấy Dương Quá tức thì vô cùng kinh ngạc. Lúc này Dương Quá đã mặc một bộ trường báo mới tinh bao phủ lấy thân thể to lớn, màu da nâu, ngũ quan phân minh như đao khắc, có vẻ vô cùng tuấn mỹ, lại có chút cương nghị. Ánh mắt sáng sủa thâm thúy quả thực vô cùng suất khí.



- Nhị đệ, buổi sáng tốt lành.



Nhìn thấy Lục Thiếu Du, Dương Quá tức thì nở nụ cười có chút ý vị.



- Nhị đệ sao?



Lục Thiếu Du tức thì ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Dương Quá.



- Đúng vậy, mẫu thân hôm qua có nói qua. Ta so với đệ lớn hơn hai tuổi, vì vậy ta sẽ là đại ca, đệ là nhị đệ của ta.



Dương Quá chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, không có chút ý tứ đùa giỡn nào.



- Đúng vậy Thiếu Du, Quá nhi so với con lớn hơn hai tuổi, sau này nó chính là đại ca của con. Đại ca con thành thật, con không được bắt nạt nó.



Lan Lan thị chậm rãi xuất hiện rồi mỉm cười nói.



- Ai dám bắt nạt hắn a, hắn là Vũ Vương tứ trọng, con mới là Vũ Vương nhị trọng đây này.



Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, bản thân mình không ngờ tự nhiên lại có một ca ca. Hắn chỉ có thể âm thầm cười khổ một lát rồi mỉm cười nói:



- Mẫu thân, con biết rồi.



- Ha ha, sau này muội có hai người ca ca rồi.



Lục Tâm Đồng bước tới, vô cùng vui vẻ nói.



- Được rồi, nhanh tới ăn sáng đi.



Trên một ngọn núi lớn của Vân Dương Tông, bên trên có một đám kiến trúc lớn. Khi Lục Thiếu Du cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới thì nhìn thấy bên trên có mấy đệ tử trẻ tuổi đang tu luyện vũ kỹ, cạnh đó còn có hai đạo thân ảnh quen thuộc.



- Tham kiến hai vị sư huynh.



Lục Thiếu Du nói. Hai người này chính là hai đệ tử Mã Phương, Quách Đông Dương của sư phụ hắn. Từ khí tức của hai người này hiện tại, khi trước Mã Phương là Vũ Tướng nhất trọng, lúc này cũng đã tới Vũ Tướng thất trọng, Quách Đông Dương trước đây là Vũ Phách bát trọng, lúc này cũng đã tới Vũ Tướng ngũ trọng.