Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 154 : Lại vào miệng cọp (1)
Ngày đăng: 01:40 22/04/20
Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng:
– Người hắn có vết thương, không chạy xa được, còn trúng Vạn nghĩ toản tâm châm, chúng ta đuổi theo!
Thiếu nữ tuyệt sắc buông xuống mấy con dã thú vừa tìm được, chạy ngay ra ngoài sơn động.
Nha hoàn Đông Mai vội chạy theo:
– Tiểu thư nhờ với!
Trong hiệp cốc một bóng người vọt lên lướt qua hư không đáp xuống trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc, là Ngô trưởng lão áo trắng.
– Là tiểu thư! Tiểu thư, rốt cuộc chúng ta đã tìm được tiểu thư.
Thiếu nữ tuyệt sắc ngây người:
– Ngô trưởng lão? Sao Ngô trưởng lão đến đây?
Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn mấy trăm người và Ngô trưởng lão trong hiệp cốc, không ngờ bọn họ đến mau vậy.
Ngô trưởng lão nói:
– Tiểu thư, chúng ta tìm tiểu thư hơn một tháng, tiểu thư không có việc gì thì tốt. Hãy mau trở về, nếu tiểu thư còn không chịu về e rằng tông chủ sẽ tự mình tìm người.
Đông Mai lên tiếng:
– Tiểu thư, chúng ta trở về đi.
Thấy đám người Ngô trưởng lão đến, Đông Mai thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Đông Mai phập phồng lo sợ.
Thiếu nữ tuyệt sắc quát:
– Nhưng tiểu tặc kia đã chạy, ta phải bắt được hắn đã!
Thiếu nữ tuyệt sắc còn nhớ mãi Lục Thiếu Du.
Ngô trưởng lão nghi hoặc hỏi:
Một lão nhân ngồi xuống bên vũng máu, nói:
– Lão độc vật bị trọng thương, chạy không xa.
Lão nhân sắc mặt âm trầm nói:
– Phải tìm ra lão độc vật, nếu không sẽ họa lớn.
Lão nhân kia nói:
– Chúng ta đuổi theo nguyên Sơn mạch Vụ Đô này, đánh nhau hai lần vẫn để lão độc vật chạy thoát, công nhận lão độc vật mạnh thật.
Lão nhân sắc mặt âm trầm lạnh nhạt nói:
– Lão độc vật chỉ dựa vào dùng độc, nếu không chúng ta cần gì sợ?
Hai lão nhân biến mất tại chỗ.
Trên một sườn núi, lão nhân áo đen quan sát bốn phía. Một lát sau lão nhân áo đen dường như phát hiện điều gì nhảy người xuống.
Trong sơn động. Quanh người Lục Thiếu Du tỏa ánh sáng nhạt, sắc mặt hồng hào hơn. Qua mười ngày điều tức đến ngày thứ sáu Lục Thiếu Du lại phí phạm nuốt một viên đan dược trị thương tam phẩm, vết thương tốt hơn tám mươi phần trăm.
Ý thức cảnh giác, Lục Thiếu Du lập tức phát hiện có điều không bình thường, dường như có hơi thở nào khác đến gần hắn.
– Ai đó?
Lục Thiếu Du bỗng không thể nhúc nhích, có mấy chỉ ấn rơi vào người hắn. Chân khí ngưng tụ, kinh mạch huyệt đạo bị phong, Lục Thiếu Du nằm xụi lơ dưới đất.
Lục Thiếu Du thấy một lão nhân áo đen, khoảng năm mươi tuổi, mặt không chút máu, ánh mắt sắc bén, vạt áo lấm tấm vệt đỏ. Trông bộ dạng của lão nhân áo đen bị thương khá nặng.
Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:
– Tiểu tử, ta cần tìm một chỗ chữa thương, hôm nay không muốn giết người. Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, chờ ta lành vết thương sẽ tha cho ngươi.
Lão nhân áo đen đánh ra vài thủ ấn, một luồng khói đen bám vào cửa hang. Lão nhân áo đen nhét mấy viên đan dược vào miệng, ngồi xếp bằng điều tức.