Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 158 : Đi Cổ vực (1)

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Lục Thiếu Du trầm giọng hỏi:



– Chẳng lẽ lão muốn ta đi với lão?



Sâu trong Sơn mạch Vụ Đô có nhiều yêu thú cao giai, Lục Thiếu Du không muốn đi chút nào. Hơn nữa Lục Thiếu Du cần phải đi Vân Dương tông, nếu cùng Thôi Hồn Độc Suất đến Cổ vực muốn trở về sẽ rất rắc rối.



Thôi Hồn Độc Suất trả lời:



– Đúng vậy! Vết thương của ta chưa lành hẳn, cần có người sai khiến.



Lục Thiếu Du nói:



– Ta thuê một bà vú cho lão sai khiến được không? Lão thích thiếu phụ thì ta cũng tìm được, ta không muốn đi Cổ vực, lão làm ơn tha cho ta.



Thôi Hồn Độc Suất nói:



– Ngươi thích thì cứ đi, nhưng một năm sau ta mới cho thuốc giải, ngươi cứ đến Cổ vực tìm ta, đó là nếu như ngươi có thể tìm thấy ta.



Lục Thiếu Du lẩm bẩm:



– Coi như lão giỏi.



Mạng nhỏ nằm trong tay đối phương, Lục Thiếu Du chỉ có thể nghe theo Thôi Hồn Độc Suất bài bố.



Thôi Hồn Độc Suất nói:



– Chúng ta đi, tìm dong binh đoàn đi Cổ vực, chúng ta lẫn vào trong dong binh đoàn.



Lục Thiếu Du ậm ừ:



– Biết rồi.



Trong Sơn mạch Vụ Đô có nhiều dong binh đoàn đi Cổ vực, dọc đường đi sẽ hái linh dược, bắt yêu thú, hộ thống thương nhân hoặc người xuyên qua Sơn mạch Vụ Đô qua lại giữa Cổ vực và Linh Vũ đại lục.



Loại dong binh đoàn này thông thường rất mạnh, nếu không có thực lực mà muốn đi qua Sơn mạch Vụ Đô là chuyện không thể. Sâu trong Sơn mạch Vụ Đô đầy yêu thú tam giai, cũng có nhiều yêu thú tứ giai. Nếu xui đụng trúng yêu thú ngũ giai cũng không lạ gì.



Đổi lại mỗi lần dong binh đoàn đều thu hoạch lớn hơn, hay có Linh Giả đi chung. Lục Thiếu Du nghe Lam Linh nói Bạch Lang dong binh đoàn thuộc loại dong binh đoàn mạo hiểm này.



Nhưng Bạch Lang dong binh đoàn bị một Trưởng lão Vạn Thú tông tiêu diệt chỉ trong một đêm, có thể tưởng tượng Vạn Thú tông mạnh cỡ nào.




Lục Thiếu Du quan sát bốn phía, trong đại sảnh có mười cái bàn, một nửa đã hết chỗ. Mọi người ngước lên nhìn Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất rồi tiếp tục ăn đồ của mình.



Trong chỗ các dong binh nghỉ ngơi có một quy định ngầm là không được tùy tiện đánh lộn gây chuyện, nếu không rất có thể sẽ bị đánh hội đồng. Tại đây dù ngươi mang nhiều báu vật, bình thường sẽ không bị cướp, đương nhiên đó là lúc bình thường.



Một lát sau, có tiểu nhị bưng nhiều thức ăn lên. Đã nhiều ngày Lục Thiếu Du không ăn cơm, giờ ăn thả cửa. Tu vi của Lục Thiếu Du chưa đủ tình độ mấy tháng không ăn cơm.



Lục Thiếu Du thấy Thôi Hồn Độc Suất chỉ ngồi ngó thì lễ phép mời:



– Lão không ăn sao?



Lục Thiếu Du biết thực lực của Thôi Hồn Độc Suất không cần ăn cái gì.



Thôi Hồn Độc Suất lườm Lục Thiếu Du:



– Gọi ta là thúc.



Thôi Hồn Độc Suất tiếp tục bảo:



– Ngũ cốc hoa màu, rượu thịt vào bụng để lại trọc khí, lâu dần thân thể chịu ảnh hưởng. Sau này cơ thể nặng nề kéo theo tu vi không thể tiến bộ, cho nên ngươi ăn chúng nó ít chút đi.



Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:



– Có thật không?



Ăn chút gì mà hỏng việc tu luyện thì đúng là khủng khiếp.



Thôi Hồn Độc Suất nói:



– Tin hay không tùy ngươi, chờ khi tu vi cao ngươi sẽ hiểu.



Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống. Có lẽ Thôi Hồn Độc Suất nói đúng, nhưng hơi phóng đại. Trên đời này có ai không ăn gì?



Lục Thiếu Du thấy tiểu nhị vừa rồi đưa một nam nhân cao to đến. Nam nhân khá đặc biệt, vóc dáng vạm vỡ, sau khi cõng thanh đại đao, khí thế siêu phàm.



Tiểu nhị tới gần bàn Lục Thiếu Du, giới thiệu:



– Đại nhân, vị này chính là Tam đoàn trưởng đại nhân của Thanh Phong dong binh đoàn, có thể đưa các người đi Cổ vực.