Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1616 : Địa cấp trung giai (2)
Ngày đăng: 01:59 22/04/20
Nói tới đây, khuôn mặt Lục Thiếu Du đỏ lên, ánh mắt liếc về phía Lạc Dĩnh, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
- Cần phải cởi hết y phục sao?
Lạc Kiến Hồng nhìn Lục Thiếu Du rồi nói. Bằng vào kiến thức và nhãn lực của hắn chỉ cần nghĩ một chút là có thể suy đoán ra ý tứ của Lục Thiếu Du. Kinh mạch toàn thân không được đầy đủ, muốn khôi phục đương nhiên phải cởi bỏ hết y phục.
- Không sai. Lạc các chủ có lẽ cũng hiểu được.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, hắn phải đả thông kinh mạch toàn thân cho Lạc Dĩnh, đương nhiên phải chạm toàn thân của nàng, bằng không sao có thể hạ thủ được.
- Chuyện này, sao có thể, ta...
Lạc Kiến Hồng có thể hiểu được thế nhưng Lạc Dĩnh lại e thẹn, khuôn mặt ửng đỏ, xích lõa trước mặt một nam nhân xa lạ, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng thẹn thùng.
- Dĩnh nhi, có câu nói có bệnh phải nhờ y sư, có lẽ con cũng hiểu.
Lạc Kiến Hồng nhìn nữ nhi. Sự thuần khiết của nữ nhân đương nhiên cực kỳ quan tọng. Thế nhưng chuyện này lại không giống như bình thương, chỉ cần nữ nhi có thể khôi phục thì hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết, nếu muốn trị liệu thì nhất định phải như vậy. Khong có lựa chọn nào.
Lục Thiếu Du nhìn Lạc Dĩnh rồi nói:
- Đương nhiên, vì sự thuần khiết của Lạc cô nương, ta có thể che mắt.
- Dĩnh nhi, vì cha, con nhất định phải cố gắng.
Lạc Kiến Hồng nhìn Lạc Dĩnh nói.
- Được rồi.
Lục Thiếu Du cười khổ nói.
- Lục chưởng môn còn trẻ tuổi đã trở thành người đứng đầu mười đại cường giả, phỏng chừng luôn tập trung tu luyện, sao có thời gian hiểu biết những chuyện này.
Lạc Dĩnh nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười, nói:
- Lạc cô nương, chúng ta bắt đầu đi, chỉ mong có thể thành công!
- Hi vọng thôi, vất vả Lục chưởng môn!
Lạc Dĩnh nói, vẻ mặt chợt đỏ ửng, nàng tự nhiên hiểu được kế tiếp mình phải làm gì.
Lục Thiếu Du nhìn Lạc Dĩnh, dung mạo của nàng không tính là tuyệt mỹ, nhưng vẫn rất đẹp, khí chất thanh tú, thân hình vô cùng hấp dẫn.
- Nói thật, ta thật sự rất bội phục Lạc cô nương, có thể dùng thân thể người thường chống đỡ tới bây giờ, dù là người có tu vi Vũ Suất cũng chưa chắc có thể làm được, thậm chí là Vũ Vương cũng không phải ai có thể làm.
Lục Thiếu Du nói.
- Nếu không phải bởi vì cha, ta sợ ta đã sớm bỏ cuộc, mỗi lần nhìn thấy cha lo lắng, ta lại đau lòng, hai mươi mấy năm nay cha đặt hết tâm tư trên người của ta, nếu ta không chịu đựng nổi buông tay, cha nhất định sẽ thật thương tâm, ta không muốn làm cho cha tuyệt vọng, cho nên ta phải sống sót, chỉ vì cha ta.
Trong ánh mắt dịu dàng của Lạc Dĩnh hiện lên vẻ kiên nghị mà người thường không thể có được.
Lục Thiếu Du cực kỳ cảm thán, một nữ tử yếu đuối từ ba tuổi chống đỡ được tới bây giờ, thật sự là kỳ tích, mà kỳ tích kia tới từ thân tình.