Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1651 : Hỗn vào trong giáo (1)

Ngày đăng: 02:00 22/04/20


- Thực lực Thiên Phong dong binh đoàn không tệ, hiện tại bản thân chúng ta còn khó bảo toàn, nếu là năm đó... Ai!



Lão giả thở dài, thần sắc bất đắc dĩ.



- Hồ lão nhân, không nghĩ tới các ngươi còn có tâm tư ngồi ở đây, là muốn chúng ta động thủ hay chính các ngươi theo ta trở về một chuyến!



Nhưng đúng ngay lúc này có mười thân ảnh từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt đảo qua tửu quán, đằng đằng sát khí đi tới trước mặt bốn người, người kia chừng năm mươi tuổi, tu vi Linh Suất, phía sau có bốn Vũ tướng, năm Vũ phách, vừa nhìn thấy mười người này, ánh mắt Lục Thiếu Du chợt biến hóa.



Không khí căng thẳng trong tửu quán cũng không tạo ra dao động quá lớn, tựa hồ người nơi này đã sớm thói quen cảnh tượng hỗn loạn như thế.



- Giang Dịch Thiên, ngươi muốn thế nào, ngươi đừng quên nếu ngươi đụng tới ta, Thánh Linh bộ sẽ không bỏ qua ngươi!



Sắc mặt bốn người kia đại biến bật dậy.



- Thánh Linh bộ thì thế nào, những năm gần đây vô dụng nhất chính là Thánh Linh bộ các ngươi, huống chi các ngươi còn có thể trở về sao!



Lão giả cầm đầu âm lệ cười lạnh, không hề che giấu sát ý.



- Các ngươi thật quá đáng!



Nữ tử hô một tiếng, nhưng lại không có bao nhiêu tự tin.



- Không lớn không nhỏ, nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện!



Ánh mắt lão giả trầm xuống, bàn tay khẽ vung, trảo ấn trực tiếp chộp thẳng vào nữ tử.



- Các ngươi đi nhanh lên!



Sắc mặt lão giả sáu mươi tuổi đại biến, Linh lực tràn ra, trong tay dâng lên Linh hỏa phá không ngăn cản lão giả kia.



- Hồ lão nhân, ngươi muốn chết!



Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, trảo ấn đột nhiên biến đổi, chân khí thủy hệ phun ra, một đạo thủy trụ nháy mắt bao trùm Linh hỏa của lão nhân kia.



Phanh phanh!



Hai cỗ năng lượng va chạm, cái bàn bị chấn dập nát, những người bị lan tới đều bị lực trùng kích đánh bay.



Phốc!



Lão nhân phun máu tươi, thân ảnh bay ra hơn mười thước hung hăng nện xuống đất, mặt đất nứt nẻ, máu tươi nhiễm ướt áo.
Phanh!



Mặt đất run lên, Giang Dịch Thiên bị nện xuống đất, tựa hồ bị thương không nhẹ, sắc mặt đại biến, nhìn vào tửu quán cực kỳ sợ hãi, nói:



- Đi nhanh lên!



Mười người chật vật rời đi, không dám lưu lại thêm giây phút nào.



Bên trong tửu quán một mảnh hỗn độn, mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt rơi lên người Lục Thiếu Du, mới biết được thực lực nhóm người này khủng bố tới như thế.



- Đa tạ đại nhân xuất thủ tương trợ, vô cùng cảm kích!



Bốn người Hồ lão nhân phục hồi lại tinh thần, ánh mắt Hồ lão nhân lộ vẻ kinh ngạc, cung kính nói:



- Không biết đại nhân có phải là người trong giáo hay không?



- Đại nhân thì không dám, xin hỏi các hạ có phải là Hồ Nhất Đao Hồ hộ pháp?



Lục Thiếu Du hỏi.



- Không sai, ngài là...



Sắc mặt Hồ Nhất Đao có chút nghi hoặc, người này tựa hồ nhận thức hắn.



- Nguyên lai là Hồ sư huynh, đệ tử Lục Du Thiếu gặp qua Hồ sư huynh.



Khóe môi Lục Thiếu Du nhếch lên, mỉm cười nói:



- Nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.



- Cũng tốt!



Hồ lão nhân nhìn xung quanh, gật đầu nói.



Lục Thiếu Du đặt một tấm ngọc tinh lên bàn, kim tệ bên trong đủ bồi thường hư hao trong quán, sau đó mới mang theo mọi người rời đi.



Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó khôi phục lại bình thường, hiển nhiên loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.



Mọi người rời khỏi thành nhỏ đi vào dãy núi ngoại thành, dọc theo đường đi, bốn người Hồ Nhất Đao đều nghi hoặc đánh giá nhóm người Lục Thiếu Du.