Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 169 : Quyết sờ ngươi (1)

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Lục Thiếu Du càng nghĩ càng giận, nàng ôm nàng chạy trốn suýt bị yêu thú vây công, nữ nhân này còn muốn giết hắn, làm người tốt thật khó.



Lục Thiếu Du bực tức nói:



– Được, nếu ngươi muốn giết ta thì ta sẽ giết ngươi trước!



Lục Thiếu Du giơ cao kiếm chém xuống.



Xoẹt!



Thân kiếm ngừng lại ngay đỉnh đầu nữ nhân. Lục Thiếu Du nhìn ánh mắt của nữ nhân, hắn không xuống tay được. Nếu đối phương là nam nhân thì Lục Thiếu Du sẽ không chút do dự chém xuống, nhưng khi biết là nữ thì hắn nương tay. Giết một nữ nhân yếu đuối thì mất mặt.



Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:



– Thôi, lão tử không giết ngươi, cho ngươi tự sinh tự diệt.



Lục Thiếu Du thu trường kiếm vào túi không gian của mình, phẩm chất thanh kiếm khá tốt, chắc có thể bán được nhiều kim tệ.



– Ngươi sắp chết, mang nhiều thứ trên người cũng uổng.



Lục Thiếu Du sớm thấy nữ nhân này đeo một trữ vật giới chỉ màu bạc, sở hữu trữ vật giới chỉ tất nhiên nàng có chút lai lịch. Song song đó đồ đạc trong trữ vật giới chỉ chắc không ít.



Mặc dù Lục Thiếu Du không thể mở trữ vật giới chỉ ra nhưng chờ về sau có thực lực mạnh mẽ có khả năng cưỡng ép mở ra.



Lục Thiếu Du cướp nhẫn xong cầm tay nữ nhân sờ vuốt, nói:



– Biết ngươi là nữ nhân chứ có gì mà dữ vậy? Giờ ta sờ ngươi, giỏi thì giết ta đi? Chết tiệt!



Nữ nhân trừng Lục Thiếu Du nhưng không có cách nào, kinh mạch huyệt đạo bị điểm làm nàng không thể nhúc nhích.



Lục Thiếu Du nhìn nữ nhân chằm chằm:



– Còn nhìn? Không phục sao?



Lục Thiếu Du nhếch môi cười tà:



– Nếu ngươi không chết, ta muốn ngươi nhớ ta mãi mãi.



Lục Thiếu Du ngừng cười, hai tay sờ ngực nữ nhân, cách quần áo xoa bóp mạnh.
Trong đan điền khí hải trong người Lục Thiếu Du tràn ngập chân khí, kinh mạch trướng căng chân khí.



– Áp súc!



Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, hắn điểu khiển chân khí áp súc lại. Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đục. Trong sơn động, trong thiên địa có lực lượng vô hình ùa vào người Lục Thiếu Du.



Khí thế của Lục Thiếu Du lại tăng vọt, đan điền khí hải mở rộng, lực lượng tăng gấp đôi.



Một đêm qua đi, khi chân trời lại sáng, Lục Thiếu Du ngừng tu luyện.



Lục Thiếu Du thở phào:



– Hộc hộc.



Khóe môi Lục Thiếu Du nhếch cao, rốt cuộc đột phá đến Vũ Sĩ bát trọng. Lục Thiếu Du cảm giác trong cơ thể tràn đầy chân khí, phải cảm ơn Phệ Huyết Hóa Cốt đan của lão độc vật. Chất độc Phệ Huyết Hóa Cốt đan bị luyện hóa hình thành nhiều chân khí, nhờ thế Lục Thiếu Du đột phá rất nhanh.



Lục Thiếu Du thầm nghĩ nếu Thôi Hồn Độc Suất biết Phệ Huyết Hóa Cốt đan thành thuốc bổ cho hắn chắc sẽ có biểu tình rất phong phú.



Lục Thiếu Du nói với Tiểu Longh bên cạnh mình:



– Tiểu Long, chúng ta tiếp tục lên đường.



– Xèo xèo!



Tiểu Long nhảy lên vai Lục Thiếu Du, thân thiết liếm gò má hắn như đang chúc mừng hắn đột phá.



Lục Thiếu Du cất Linh Ngọc sàng, một người một thú tiếp tục xuất phát. Trong sơn mạch nguy hiểm này Lục Thiếu Du từng giây từng phút lo cho mạng nhỏ của mình.



Sơn mạch hoang vắng, chỉ toàn là yêu thú.



Ba ngày sau, trong một rừng cây lớn chọc trời, một bóng thú khổng lồ xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.



Ầm ầm ầm!



Mỗi bước đi của yêu thú khổng lồ làm mặt đất rung rinh. Yêu thú cao mười lăm, sáu thước, dài ba trăm thước, thể hình kinh khủng.



Lục Thiếu Du hút ngụm khí lạnh nhìn con yêu thú. Đây không phải yêu thú bình thường mà là yêu thú thổ hệ tam giai hậu kỳ. Cường giả Vũ Phách gặp yêu thú này cũng vội trốn, hiện tại Lục Thiếu Du không kịp chạy nữa.