Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1717 : Chạy tới Thiên đảo (2)

Ngày đăng: 02:01 22/04/20


- Người Tứ các Tức đảo có tới không?



Tử Yên nói, đôi mắt giống như ngọc thạch hiện lên sự quyến rũ nhè nhẹ. Vô hình trung so với khi trước lại có thêm khí tức thành thục.



- Đều đã tới rồi, tất cả đều ở chung quanh thế nhưng cũng không hiện thân. Chúng ta còn tra được, người Linh Vũ giới cũng đã sớm tới đây. Mặt khác đảo chủ Thiên Vân đảo Mộ Dung Lan Lan thoái vị, Đạm Đài Tuyết Vi tiếp nhận chức vị đảo chủ Thiên Vân đảo.



Kình Linh Vương nói.



- Đạm Đài Tuyết Vi tiếp nhận chức vị đảo chủ sao?



Lam Thập Tam nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn lãng dường như đang suy tư vấn đề nào đó.



- Mộ Dung Lan Lan thoái vị thế nhưng lại không tuyên bố ra bên ngoài, sợ rằng bên trong có ẩn tình mà người khác không biết được.



Tử Yên khẽ bước, y phục màu tím trên người khẽ rung động, mái tóc xõa xuống giống như một thác nước từ trên khe núi chảy xuống trong đêm u tĩnh. Đôi mắt xinh đẹp chợt lóe, khẽ nói.



- Chuyện này cũng không biết được, chúng ta đang điều tra thế nhưng cũng không có kết quá.



- Có tin tức của Lục Thiếu Du hay không?



Lam Thập Tam hỏi, so với Thiên Vân đảo thì hắn đối với Lục Thiếu Du còn cảm thấy hứng thú hơn. Đến Đông Hải, nghe nói Lục Thiếu Du ở trong Đông Hải khiến cho hắn vô cùng chờ mong.



- Gần đây vô cùng kỳ quái, hoàn toàn không có tin tức của Lục Thiếu Du. Nhưng mà động tĩnh của Thiên Đảo lớn như vậy, có lẽ một khi Lục Thiếu Du kia biết được nhất định sẽ tới.



Kình Linh Vương nói.



Ầm ầm.



Phía xa vang lên một tiếng trầm muộn kinh người, trong không gian đột nhiên xảy ra ba động rất nhỏ, toàn bộ không gian run lên.




Lục Tâm Đồng nói.



- Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, có lẽ sẽ rất nhanh thôi.



Lục Thiếu Du thu hồi tâm thần, lập tức nhìn bốn phía rồi đi về phía một ngọn núi.



Trong đoàn người náo nhiệt cũng không có mấy người chú ý tới đám người Lục Thiếu Du. Chỉ là Lục Tâm Đồng ít nhiều cũng đưa tới không ít ánh mắt.



Trên một đình núi có tầm nhìn không tồi, có thể đồng thời nhìn thấy động tĩnh của Thiên đảo và Hỏa đảo phía xa, mọi người xuất hiện trên đỉnh núi.



Bởi vì vị trí không tồi cho nên nhân số bên trên cũng đông đảo. Một ít người thực lực mạnh cũng có, bên trong có không ít Vũ Suất cùng Linh Suất. Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du lên đỉnh núi, mọi người lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du.



- Không thấy nơi này có người sao? Còn không mau cút xa một chút cho ta.



Lúc này cách đám người Lục Thiếu Du không xa có một nam tử trung niên dáng vẻ tục tằn nhìn đám người Lục Thiếu Du quát lên. Bên người này còn có chục người, thực lực không kém. Mấy Vũ Tướng, Linh Tướng, còn có Vũ Suất, Linh Suất, không biết là đến từ thế lực nào hay là tán tu. Từ khí từ của đám người này có thể thấy được mấy người này không phải là hạng người lương thiện gì. Mà lúc này đám người Lục Thiếu Du vừa vặn đứng ở trước người bọn họ, cản trở tầm mắt của bọn họ.



Lục Thiếu Du quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người nói:



- Đây là địa bàn của các ngươi sao?



- Tiểu tử không biết thứ tự trước sau sao? Lập tức cút ngay cho đại gia.



Người này nhìn đám người Lục Thiếu Du, đều có tuổi tác không lớn, khí tức cũng không mạnh, có lẽ thực lực cũng không được tốt lắm cho nên càng thêm không kiêng nể gì mà kiêu ngạo quát lên. Trong Đông Hải này hắn cũng coi như là người có chút danh tiếng, người bình thường hắn cũng không sợ. Mấy thanh niên nam nữ này đương nhiên hắn không đặt vào trong mắt.



- Dám đứng ở trước mặt chủ nhân ta kiêu ngạo, ngươi còn chưa đủ tư cách.



Thiên Sí Tuyết Sư đã sớm không nhịn nổi, ánh mắt trầm xuống, thân thể dùng xu thế sấm sét giống như là thuấn di trực tiếp đánh một quyền vào bụng người này. Khí tức ngập trời tràn ra, toàn bộ không gian trực tiếp vặn vẹo.