Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1821 : Tàn hồn viễn cổ (1)

Ngày đăng: 02:02 22/04/20


Về phần người có tu vi đồng cấp hiện tại hắn đã hoàn toàn không chút sợ hãi, cho dù là động phải Vũ Vương cửu trọng như Thiên Dương Vương hắn cũng có thể trực tiếp đánh chết.



Mà nếu như thực lực vũ giả xuất ra hết, chống lại Vũ Tôn tam trọng cũng không có vấn đề gì quá lớn. Về phần đại hồn anh cùng với linh vũ song tu, nếu như xuất ra hết thủ đoạn, Lục Thiếu Du cũng không cần phải suy đoán, thực lực đại hồn anh Lục Thiếu Du cũng đã thấy, thủ đoạn xuất ra hết, nếu như đánh ra một kích toàn lực thì đánh chết Vũ Tôn tam trọng tuyệt đối không thành vấn đề. Tu vi của hắn tuy rằng còn chưa tới Vũ Tôn, thế nhưng thực lực đã chính thức đặt chân vào hàng ngũ cường giả Tôn cấp.



- Lão đại, chúng ta đi tới ngọn tháp kia nhìn xem, chúng ta ngây ngốc ở đây đã ba ngày rồi. Nhanh đi ra ngoài một chút, có lẽ Tâm Đồng và Hắc Vũ Thúc đều đang tìm chúng ta đó.



Tiểu Long nói.



- Cái gì? Ba ngày rồi sao?



Lục Thiếu Du sửng sốt, ba ngày trôi qua, có lẽ Tâm Đồng và Hắc Vũ đang tìm hắn.



Nhìn ngọn tháp xuất hiện trong không gian mông lung giống như một ngọn núi lớn đứng sừng sững trong không gina, một cỗ khí tức cổ xưa, thê lương lan tràn ra.



Lục Thiếu Du nhíu mày, toàn bộ không gian đều là hư không rộng lớn, cũng chỉ có mỗi ngọn tháp lớn kia sừng sững đứng đó, có vẻ vô cùng quỷ dị.



- Chúng ta đi nhìn xem một chút.



Lục Thiếu Du nói xong, thân thể trong nháy mắt nhảy lên, một lát sau lập tức xuất hiện trước ngọn tháp này.



Ngọn tháp lớn này giống như chòm sao Thương Long ngẩng đầu nhìn lên trời, sừng sững đứng trong không gian. Phía trước có một cánh cửa lớn. Trong cánh cửa có một cỗ khí tức cổ xưa, trường tồn không ngừng tràn ra. Dường như ngọn tháp này đã đứng ở đây hàng tỉ năm vậy.



Ngọn tháp lớn này cũng không biết được tạo ra từ vật liệu gì, cả tòa tháp mang theo phong cách cổ xưa, không có một chút khí tức ba động nào, thế nhưng vô hình trung khiến cho người ta cảm thấy áp lực.



- Trụ.



Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào cánh cửa. Trên cánh cửa khắc một chữ Trụ, những thứ khác chỉ là một mảnh quang mang, không có một chút dấu vết nào.
Lục Thiếu Du còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, tốc độ này thực sự quá nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm thấy hoa mắt, chu vi chung quanh đột nhiên tràn ngập quang mang quỷ dị, chói mắt. Trong quang mang, hai mắt không thể nhìn thẳng.



Trong cỗ quang mang quỷ dị này, dưới tình huống bất ngờ, cỗ quang mang quỷ dị kia trong nháy mắt chui vào ngón tay mà hắn vừa trích ra một giọt máu.



Sưu Sưu.



Đám quang mang quỷ dị bao phủ Lục Thiếu Du trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể hắn.



Đồng thời, Lục Thiếu Du cảm thấy dường như mình đang ở trong một không gian chói mắt, không gian này chói mắt không gì sánh được khiến cho hắn có cảm giác thời không hỗn loạn.



- Năm mươi ba vạn ba nghìn ba trăm năm rồi rốt cuộc cũng có người tới.



Lúc này Lục Thiếu Du có cảm giác trong không gian chói mắt trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh hư ảo, đạo thân ảnh ngày cao ngất mang theo một cỗ khí tức ngạo nghễ, hai mắt giống như trăng sáng, vô cùng sáng sủa. Mái tóc không gió mà phất phơ mang theo một cỗ khí tức già nua, người này đang nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn.



Nghe thấy đạo thanh âm này Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy quen thuộc. Đạo thanh âm này chính là thanh âm già nua bên trong đầu thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ.



- Tiểu tử ra mắt tiền bối.



Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ chuyển lập tức thi lễ với thân ảnh hư ảo trước mặt. Lấy kiến thức hiện tại của Lục Thiếu Du mà nói đương nhiên là nhận ra được thân ảnh hư ảo trước mặt này là một đạo tàn hồn. Mà đạo tàn hồn này không ngờ có thể tồn tại được hơn năm mươi vạn năm, điều này quả thực không thể tưởng tượng được. Nhìn vào đạo tàn hồn này rõ ràng là không có một chút uy áp nào tồn tại, giống như một ngọn núi khổng lồ không thể lay động đứng trước mặt hắn.



- Tiểu tử coi như đủ lễ phép.



Thân ảnh già nua chắp tay mà đứng, nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, dường như biết rõ trong lòng Lục Thiếu Du đang nghĩ gì, người này nói:



- Ngươi sai rồi, tia tàn hồn này của ta quá yếu, cũng không thể tồn tại được hơn năm mươi vạn năm. Đó chỉ là thời gian ở ngoại giới mà thôi, ở bên trong này tàn hồn của ta mới trải qua hơn một vạn năm. Nếu như trong vòng hai vạn năm không có ai tiến đến thì tàn hồn của ta sẽ tiêu tán. Ta ở bên trong này hai vạn năm cũng tương đương với bên ngoài một trăm vạn năm. Thế nhưng thật không ngờ hơn vạn năm lại có người vào được.