Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1853 : Trước kia

Ngày đăng: 02:03 22/04/20


- Có đôi khi tưởng niệm một người, thật sự muốn say, ta cũng muốn uống rượu.



Ánh mắt Lam Thập Tam nhìn ra phương xa như hồi ức.



Trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu xuống, hiện rõ hai thân ảnh đang dây dưa cùng nhau.



- Khụ...



Nhưng đúng lúc này một tiếng ho khan truyền tới, lại vang lên một thanh âm già nua:



- Tiểu thư, vừa nhận được tin tức của gia chủ, hiện tại chúng ta cần phải về.



Hai người bị quấy rầy, trong lòng Lục Thiếu Du tức giận, nghe thanh âm cũng biết là Linh lão Độc Cô gia, thật sự không có chuyện gì tốt.



- Linh lão, ta đã biết, sáng mai trở về không được sao!



Độc Cô Cảnh Văn hoảng sợ rời khỏi ngực Lục Thiếu Du, cực kỳ kích động, thần sắc đỏ ửng càng tăng thêm vài phần mỹ cảm.



- Sáng mai cũng được, ta ở đình viện chờ tiểu thư, tiểu thư về nghỉ ngơi sớm một chút đi!



Thanh âm Linh lão truyền tới, sau đó biến mất không còn bóng dáng.



- Ta kháo!



Lục Thiếu Du thiếu chút nữa vươn ngón giữa, lão gia hỏa kia rõ ràng muốn quấy rầy bọn họ, đây không phải là cố tình phá hỏng chuyện tốt của người khác sao, Lục Thiếu Du thầm than mình sơ sẩy, nếu là địch nhân đột nhiên đánh lén, mình sẽ gặp nguy hiểm.



- Cảnh Văn!



Lục Thiếu Du ôm mỹ nữ vào lòng, lại bị Độc Cô Cảnh Văn ngăn cản, thẹn thùng nói:



- Huynh còn muốn thế nào?



- Còn muốn...



Lục Thiếu Du cười tà khí, nói:



- Chỉ là muốn ôm muội mà thôi!



- Muội không tin huynh đâu, tay huynh chưa bao giờ chịu thành thật qua!



Độc Cô Cảnh Văn kéo bàn tay của Lục Thiếu Du đang đặt trên mông mình, vẻ mặt đỏ ửng nói:



- Được rồi, chúng ta trở về đi, nơi này không phương tiện!



- Chẳng lẽ trở về thì phương tiện sao?



Lục Thiếu Du híp mắt cười hỏi.
- Hiện giờ là thuần khiết quá mức thôi!



Lục Thiếu Du cười hắc hắc nói.



- Muội đi trước, tránh bị huynh thuần khiết quá mức độ!



Độc Cô Cảnh Văn sớm chuẩn bị, ngân mang chợt lóe, thân ảnh đi xa:



- Mau về nghỉ ngơi đi!



Nhìn theo thân ảnh của nàng, Lục Thiếu Du thật lâu cũng chưa rời đi.



- Các ngươi ẩn núp ở đó làm gì, đừng cho rằng ta không biết!



Thật lâu sau hắn đột nhiên quay đầu nói.



- Ai, Lục Thiếu Du, tiểu tử ngươi thật làm người ghen ghét, hồng nhan hợp bầy a, hâm mộ, hâm mộ!



Lam Thập Tam cầm chén trà lắc lắc, chậm rãi đi ra.



- Nhị đệ, Cảnh Văn tiểu thư thật sự không tệ, không kém hơn Hồng Lăng cùng Vô Song đệ muội chút nào!



Dương Quá cũng cầm chén trà mỉm cười xuất hiện.



- Tử Yên cô nương pha trà, ta muốn nếm thử!



Lục Thiếu Du nhíu mày đi vào lương đình, hương trà thơm ngát làm hắn có chút khó nhẫn nhịn.



...



Trở lại đình viên của mình, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, nhớ tới chuyện đã xảy ra đoạn thời gian gần đây, thật lâu vẫn chưa thể tĩnh tâm, hiện tại đã lấy được Hổ Âm yêu tinh, mọi chuyện cần làm đã làm xong, kế tiếp hắn phải nhanh chóng quay về Phi Linh môn.



- Kiểm tra thu hoạch!



Sau một lát hắn lấy ra không ít giới chỉ, sau thoáng do dự lại bố trí cấm chế, có Hắc Vũ ở nơi này, người bình thường không thể tới gần, có thể yên tâm đi vào Thiên Trụ giới.



Tâm thần Lục Thiếu Du vừa động, Thiên Trụ giới nổi lên, không gian chung quanh chợt nhộn nhạo, thân ảnh Lục Thiếu Du đã tiến vào Thiên Trụ giới, biến mất bên trong phòng.



Bên trong Thiên Trụ giới tràn ngập khí tức tang thương trường tồn, bên trong vĩnh cửu như đã tồn tại trăm triệu năm, cũng không biết dùng chất liệu gì chế tạo, phong cách cổ xưa, không có chút chân khí dao động, lại tạo cho người ta cảm giác áp lực.



Mặc dù Lục Thiếu Du đã nhận chủ Thiên Trụ giới, vẫn cảm giác giống như thời không rối loạn.



- Không gian này thật sự quỷ dị!



Lục Thiếu Du nhướng mày, cảm giác cực kỳ kỳ quái, dựa theo cách nói của sư phụ Chí Thánh Đại Đế, Thiên Trụ giới tổng cộng có chín tầng, tu luyện trong tầng thứ nhất mười ngày tương đương một ngày bên ngoài, tới tầng thứ chín, tu luyện chín mươi ngày tương đương một ngày bên ngoài, cũng gấp chín mươi lần, đây tuyệt đối là khủng bố, bảo vật như vậy là vật nghịch thiên, nếu bị người hay biết hắn có được bảo vật này, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái lớn, theo hắn phỏng chừng, so sánh với Tử Lôi Huyền Đỉnh cũng không hơn kém bao nhiêu.