Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1875 : Địa tâm linh ngọc

Ngày đăng: 02:03 22/04/20


– Trong Địa Tâm linh mạch có Địa Tâm linh ngọc.



Nam thúc nói.



– Địa Tâm linh ngọc là vật gì?



Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi, trong Thiên Linh Lục cũng không có tin tức này.



– Địa Tâm linh ngọc chính là trọng bảo, chỉ sợ muôn đời cũng khó xuất hiện một khối, mỗi khối Địa Tâm linh ngọc ẩn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ, đồng thời còn có nhiều ưu đãi khác, có thể nói giá trị của một khối có thể so sánh với thần khí.



Thánh Thủ linh tôn nói.



– Muốn luyện chế Âm Dương Long Hổ đan còn cần Địa Tâm linh ngọc sao?



Lục Thiếu Du hỏi, có thể so sánh với thần khí, giá trị vô cùng khủng bố.



– Không sai, còn thiếu Địa Tâm linh ngọc, theo ta được biết trên Vân Dương tông tựa hồ có một khối Địa Tâm linh ngọc, là trọng bảo của họ, có ưu đãi thật lớn với tu vi Tôn cấp, những lão gia hỏa Vân Dương tông thậm chí còn không cho người ngoài nhìn thấy, muốn lấy thật khó khăn.



Nam thúc cau mày:



– Nhưng trong lời đồn đãi, muốn luyện chế Âm Dương Long Hổ đan nhất định cần có nó!



– Nam thúc, giao cho con là được rồi, khó khăn bao nhiêu con cũng đi thử một lần.



Lục Thiếu Du cười nói, dù sao đã biết ở Vân Dương tông, vẫn tốt hơn là ở địa bàn của đối thủ.



– Chỉ sợ là khó khăn, cho dù Vân Tiếu Thiên đồng ý, nhưng mấy lão gia hỏa trong Vân Dương tông chưa chắc đã chấp nhận.



Nam thúc nói.



– Cho dù là trộm con cũng nhất định trộm trở về!



Lục Thiếu Du cười hắc hắc.



– Ngươi nghĩ dễ trộm đồ vật trong Vân Dương tông hay sao?



Nam thúc trừng mắt:



– Trên người ngươi có Diễn Linh thiên quả, giá trị mặc dù kém hơn Địa Tâm linh ngọc một chút, nhưng đối với người cần dùng mà nói giá trị lại thật lớn, có lẽ ngươi có thể dùng nó nghĩ biện pháp.



– Dạ!



Lục Thiếu Du gật đầu, vừa rồi trong lòng hắn cũng nghĩ tới biện pháp này, tới lúc đó chỉ thử trao đổi xem sao, nếu không được thì nghĩ cách khác, dù sao phải lấy tới tay.



Khẽ gật đầu, Lục Thiếu Du lấy ra hộp ngọc, nói:



– Nam thúc, ngươi dùng Diễn Linh thiên quả có hữu dụng hay không?
– Ai…



Lữ Chính Cường ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo cao, thở dài một hơi.



– Cha!



Một thanh âm yêu kiều truyền tới, Lữ Tiểu Linh nhẹ nhàng đi qua.



– Chính Cường, là ba sơn môn kia lại có động tác sao?



Lư Khâu Mỹ Vi đi cạnh Lữ Tiểu Linh, lên tiếng hỏi.



– Không có, mới chỉ là chuẩn bị, chỉ sợ Phi Linh môn không chống đỡ được bao lâu!



Lữ Chính Cường đáp.



– Cha, vậy làm sao bây giờ?



Lữ Tiểu Linh sốt ruột hỏi.



– Hiện tại tiểu tử kia không ở Cổ Vực, đang ở Đông Hải, chỉ sợ hắn còn chưa biết chuyện của Phi Linh môn, tóm lại lần này có chút phiền phức, nếu hắn ở, liên thủ với Vân Dương tông cũng có thể giảm bớt nguy cơ, ba sơn môn kia cũng không dám đánh bừa!



Lữ Chính Cường nói.



– Cha, con đi tìm Thiếu Du!



Lữ Tiểu Linh nói.



– Con biết ở đâu mà tìm, cha đã phái người đi rồi, nếu tìm được sẽ lập tức trở về.



Lữ Chính Cường nói.



– Chỉ sợ ba sơn môn kia không chỉ mục đích như vậy a!



Sắc mặt Lư Khâu Mỹ Vị thoáng thay đổi, nghiêm mặt nói.



– Lần này ba sơn môn kia gây ra động tĩnh như vậy, thật không biết trong hồ lô bán thuốc gì!



Lữ Chính Cường cũng không rõ nguyên nhân.



– Vậy từ từ xem đi, binh tới tướng ngăn!



Lư Khâu Mỹ Vi nói.



Bóng đem tràn ngập, bên trong Phi Linh sơn mạch, thân ảnh Lục Thiếu Du lướt nhanh vào tận sâu trong dãy núi.