Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1881 : Lột xác đỉnh phong
Ngày đăng: 02:03 22/04/20
– Bàn Hủy và Bàn Vân đi Hắc Sát giáo cũng có Lưu Nhất Thủ của Phi Linh môn. Địa vị của Lưu Nhất Thủ này trong Phi Linh môn cũng không thấp. Có người nói hắn là phó đường chủ kim đường. Có một lần có người thuê ngoại môn trưởng lão của Thiên Địa các chặn giết người này cũng Hoàng Đan.
Vương trưởng lão nói.
– Phi Linh môn tại sao đột nhiên lại có nhiều cường giả nhu vậy? Lẽ nào….
Lục Thiếu Du nhíu mày lập tức nói:
– Chẳng lẽ là Lục Thiếu Du đã trở về? Dám ra tay như vậy đối với Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông và Lan Lăng sơn trang, sợ rằng hai người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không dám làm như thế. Chỉ có tiểu tử Lục Thiếu Du kia mới có thể làm ra chuyện này. Nhất định là tiểu tử này đã trở về.
– Chưởng môn, lần này Phi Linh môn làm ra động tĩnh lớn như vậy sợ rằng sẽ khiến cho Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang và Hắc Sát giáo tức giận. Lẽ nào Phi Linh môn muốn một mình chống lại ba sơn môn này sao? Quả thực không ổn một chút nào. Thực lực của Phi Linh môn còn xa mới đủ.
Lưu trưởng lão do dự một lát rồi nói với Lữ Chính Cường.
Lữ Chính Cường nhíu mày, đi đi lại lại trong phòng hai vòng, sắc mặt biến hóa, lẩm bẩm nói:
– TIểu tử này nhất định sẽ làm như vậy. Không phải nó còn ở trong Đông Hải sao? Sao lại trở về nhanh như vậy? Lẽ nào không thu được chỗ tốt nào trên Thiên đảo sao? Cho dù là như vậy sợ rằng nó cũng không trở về nhanh như vậy được. Công khai đối phó với Lan Lang sơn trang, Hắc Sát giáo và Hóa Vũ tông. Rốt cuộc trong hồ lô của tiểu tử này bán thứ gì? Chí ít phải tới đây một chuyến chứ?
– Chưởng môn, sợ rằng Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông và Hắc Sát giáo lúc này cũng đã thu được tin tức. Chúng ta làm sao bây giờ? Vạn nhất bọn chúng bao vây tiễu trừ Phi Linh môn, Linh Thiên môn chúng ta có phải ….
Vương trưởng lão còn chưa nói hết, Lữ Chính Cường đã phất tay nói:
– Vương trưởng lão, truyền lệnh xuống dưới, nghiên ngặt giám thị nhất cử nhất động của Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông còn có Phi Linh môn.
– Vâng.
Vương trưởng lão đáp.
Khục khục.
Trong nháy mắt, trong Phi Linh môn có không ít đệ tử toàn thân run rẩy, ngã xuống mặt đất. Dưới khí tức này toàn thân bọn họ mềm nhũn, phủ phục.
– Chuyện gì xảy ra?
Đệ tử Phi Linh môn ngã xuống mặt đất không biết chuyện gì vừa mới xảy ra. Cảm giác khiến tim đập nhanh vừa rồi chỉ trong nháy mắt mà thôi. Cả đám đứng lên, sắc mặt đại biến, thế nhưng cũng không ai biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Trong Tử Lôi Huyền đỉnh năng lượng hùng hậu bị Lục Thiếu Du mạnh mẽ cách ly.
Sưu.
Khi tất cả trở lại yên tĩnh, một lúc lâu sau Lục Thiếu Du mới mở mắt ra. Tinh quang trong mắt chợt hiện. Lúc này quanh thân hắn có một cỗ khí tức lan tràn. Mặc dù là đang ngồi khoanh chân thế nhưng thân thể lại giống như kiềng ba chân trong không gian. Cỗ khí tức này khiến cho chính bản thân Lục Thiếu Du cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
– Linh Vương cửu trọng đỉnh phong rồi.
Cảm nhận tu vi Linh Vương cửu trọng đỉnh phong lúc này, Lục Thiếu Du tùy ý vung tay lên. Khí tức bạo phát, gợn sóng trong không gian bắt đầu lắc lư, liên tiếp vặn vẹo.
Khí tức này trong nháy mắt được Lục Thiếu Du thu vào trong cơ thể, tinh mang trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe, cảm nhận ba động vừa rồi, phảng phất như có thể trực tiếp xé rách không gian vậy.
Trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng kinh hãi, từ Linh Vương bát trọng đến Linh Vương cửu trọng đỉnh phong. Khí tức lúc này so với khi trước hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Tới Vương cấp, đột phá mỗi một trọng thì thực lực mạnh hơn rất nhiều. Khoảng cách mỗi một trọng đều là một cái hào rộng, lời này không sai một chút nào.
Mà điều khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng chấn động chính là, hiện tại có thể cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể hắn có một cỗ khí tức mới. Cỗ khí tức này khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác kỳ dị trong lòng. Loại cảm giác này giống như hắn có thể nắm tất cả trong tay. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Khí tức thần dị như vậy giống như linh hồn đã trải qua lột xác. Lục Thiếu Du dò xét tiều hồn anh, lúc này tiểu hồn anh đã biến hóa, màu sắc không giống khi trước, ngày càng ngưng thực hơn.