Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 193 : Bí mật trong môn
Ngày đăng: 01:41 22/04/20
Hoàng Hải Ba nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, nói:
– Lục Thiếu Du, hiện tại ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn, nên sớm tìm về chưởng môn ấn phù.
Lục Thiếu Du nói:
– Hoàng trưởng lão đã bảo ta là chưởng môn Phi Linh Môn vậy Hoàng trưởng lão có phải nên gọi tiếng chưởng môn không?
Hoàng Hải Ba sửng sốt.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
– Lần này thì không cần, nhưng hy vọng lần sau trưởng lão sẽ gọi một tiếng chưởng môn. Tuy Hoàng trưởng lão là sư thúc nhưng môn có môn quy.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn đám người, nói:
– Mọi người quay về chăm chỉ tu luyện đi.
Các đệ tử vui vẻ trở về:
– Tuân lệnh chưởng môn!
Nhìn Hoàng trưởng lão chịu thiệt trước mặt chưởng môn mới làm đám người thầm sướng trong bụng.
Đám người tán đi, Lục Thiếu Du cũng rời khỏi đại điện, dắt Lục Tâm Đồng về lại chỗ ở.
Lục Tâm Đồng ngước đầu, chớp mắt trong suốt hỏi:
– Ca ca thật sự làm chưởng môn sao?
Lục Thiếu Du cười nói:
– Ừm! Hiện tại ca ca là chưởng môn.
Lục Tâm Đồng vui vẻ reo lên:
– Tốt quá, ca ca làm chưởng môn, trước kia phụ thân cũng là chưởng môn.
Nhớ đến phụ thân làm nước mắt Lục Tâm Đồng lại ứa ra.
Phương Tân Kỳ nói với Lục Thiếu Du:
– Chưởng môn có nhiều đan dược thật.
Một hơi lấy ra mấy trăm viên đan dược, trong đại điện không chỉ mình Phương Tân Kỳ bị rung động.
Lục Thiếu Du tự giễu:
– Xem như phá sản, chức chưởng môn này đắt giá thật.
Phương Tân Kỳ rụt rè nói:
Lục Thiếu Du hỏi:
– Sư thúc, chưởng môn ấn phù có bí mật gì sao?
Trịnh Anh nhìn Lục Thiếu Du:
– Hiện tại ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn, nói cho ngươi cũng không sao. Thật lâu trước kia Phi Linh Môn chúng ta không tụt dốc như bây giờ. Phi Linh Môn là đại môn đại phái trong Cổ vực, có mấy vạn đệ tử. Sau này Phi Linh Môn xuống dốc từng đời đến bây giờ thành ra như vậy.
Lục Thiếu Du giật mình, hắn không ngờ Phi Linh Môn có quá khứ huy hoàng. Mấy vạn đệ tử trong môn phái, tuy không sánh bằng siêu đại môn phái như Vân Dương tông nhưng cũng xem như đại môn đại phái. Lục Thiếu Du chỉ hơi ngạc nhiên, kiếp trước có câu không giàu quá ba đời, tại đây không có môn phái nào dám vỗ ngực tuyên bố mãi mãi hưng thịnh.
Trịnh Anh kể tiếp:
– Lúc Phi Linh Môn còn ở thời kỳ đỉnh cao, có vị tiên tổ đã chuẩn bị sẵn cho tương lai Phi Linh Môn suy tàn, dựng một mật thất tinh diệu. Nghe nói trong mật thất có vật giúp Phi Linh Môn lại vùng lên đỉnh cao.
– Mật thất gồm ba chìa khóa, tập hợp đủ ba chìa khóa và chưởng môn ấn phù là có thể mở mật thất ra, lấy được báu vật tổ tiên Phi Linh Môn để lại. Nếu có ai cưỡng ép mở ra mật thất sẽ tự nổ, mọi thứ bị phá hủy hết.
– Ba chiếc chìa khóa truyền đến đời chúng ta nằm trong tay ba trưởng lão. Giờ ngươi đã hiểu tác dụng của chưởng môn ấn phù rồi đi?
Lục Thiếu Du kinh ngạc thầm nghĩ:
– Tổ tiên Phi Linh Môn để lại báu vật? Quả nhiên có bí mật.
Hèn gì Hoàng Hải Ba sốt ruột muốn tìm chưởng môn ấn phù, thì ra nguyên nhân là đây.
Lục Thiếu Du hỏi:
– Phi Linh Môn đã đến tình trạng này, tại sao lúc trước không mở mật thất ra?
– Tổ tiên dặn trừ phi Phi Linh Môn đến phút nguy hiểm sinh tử, không thì không thể mở mật thất ra.
Trịnh Anh trả lời:
– Nhị sư huynh và tam sư huynh luôn muốn mở mật thất nhưng bị đại sư huynh phản đối, cho nên mật thất mãi đóng kín. Hôm nay ban ngày nhóm nhị sư huynh muốn làm chưởng môn cũng vì để mở mật thất, khi nhị sư huynh lên làm chưởng môn thì ta không thể ngăn cản. Không ngờ bị ngươi phá rối.
Lục Thiếu Du khẽ nói:
– Thì ra là vậy.
Lục Thiếu Du luôn thắc mắc vì sao Phi Linh Môn xuống dốc như thế mà Hoàng Hải Ba vẫn ham chức chưởng môn, ra là vì mật thất trong môn phái.
Lục Thiếu Du nói:
– Hiện tại không có chưởng môn ấn phù vậy là không cách nào mở mật thất?
Chưởng môn ấn phù đang nằm trong tay Lục Thiếu Du, hắn muốn biết phải chăng mật thất vô cùng an toàn, trừ chưởng môn ấn phù ra không có cách nào khác mở mật thất?
Trịnh Anh chắc chắn nói:
– Đúng rồi, chỉ khi có đủ ba chiếc chìa khóa và chưởng môn ấn phù mới mở mật thất được.