Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2043 : Lại đánh giá (1)

Ngày đăng: 02:05 22/04/20


Đông Vô Mệnh nghi ngờ hỏi, hắn thật sự nhìn không ra tiểu tử khờ khạo kia có chỗ nào hơn người, ngoại trừ thành thật một chút cũng chỉ có thân hình rắn chắc mà thôi.



- Vậy thì không nhất định, thiên phú chẳng phải tuyệt đối, Đông lão, ngươi cũng có lúc nhìn lầm người rồi.



Lục Thiếu Du cười bí hiểm.



Trời chiều, thôn trang, đình viện, hết thảy cực kỳ mộc mạc.



- Lan muội tử, ngươi có ở nhà không?



Một phụ nhân dáng vẻ chân chất đứng ngoài đình viện hô to.



- Mai đại tỷ, vào đi!



Một âm thanh yêu kiều truyền ra.



- Ta biết ngươi đang ở nhà, ta qua thăm ngươi sinh hay chưa, thuận tiện đi mua một ít quần áo, lần trước ta tới đây nhìn thấy ngươi còn chưa chuẩn bị quần áo hài nhi, tới lúc đó tiểu gia hỏa sinh ra phải làm sao bây giờ, ngươi lần đầu tiên làm mẹ, chuyện gì cũng không hiểu!



Phụ nhân đi vào trong đình viện, đình viện không lớn lắm, phụ nhân trực tiếp vào phòng.



- Đa tạ Mai đại tỷ!



Một thân ảnh đang ngồi trong phòng, mặc quần áo đơn giản, nhưng cũng không thể che giấu khí chất cao quý cùng dung nhan tuyệt sắc, mắt phượng ưu sầu, thoạt nhìn chừng ba mươi lăm tuổi, da thịt như tuyết, mái tóc đen bới cao, chính là Mộ Dung Lan Lan.



- Lan muội tử, sao ngươi còn ngồi đây, mau đứng lên đi lại một chút, tới ngày sinh sẽ thoải mái hơn.



Thôn phụ kéo tay Mộ Dung Lan Lan.



Mộ Dung Lan Lan chậm rãi đứng lên, vùng bụng nhô cao, mỉm cười nói:



- Mai đại tỷ, không có chuyện gì!



- Sao lại không có việc gì, ngươi sinh lần đầu tiên, rất đau, ban đầu khi ta sinh đại Đản, đau chết đi sống lại, thật sự đau không muốn sống, đáng tiếc nam nhân bọn hắn không biết cảm giác đau này.



Mai đại tỷ nói xong, thở dài nói:



- Lan muội tử, ngươi cũng mạng khổ, gặp phải kẻ phụ lòng, đã sắp sinh con mà nam nhân kia còn bỏ chạy, kẻ phụ lòng như vậy nên giáo huấn hắn!



- Đều là ta tự chuốc lấy, cho nên không trách bất luận kẻ nào.



Mộ Dung Lan Lan nói.



- Xem ngươi đi, tâm địa thật tốt, tên kia thật sự không ánh mắt, không ngờ lại có thể vứt bỏ thê tử thiên tiên như ngươi, mù mắt chó của hắn!
Lục Thiếu Du đưa một hộp ngọc cho Niếp Phong, bên trong chính là Diễn Linh thiên quả.



- Dạ!



Niếp Phong cầm hộp ngọc, hắn không biết Diễn Linh thiên quả mà Tôn cấp tranh nhau đầu rơi máu chảy lại bị hắn ăn hết, thậm chí còn cảm giác không có hương vị gì.



- Lão đại, Niếp Phong không phải Vũ giả, làm sao tu luyện?



Tiểu Long hỏi.



- Thể chất của hắn có chút đặc thù, muốn trở thành Vũ giả không dễ dàng, nhưng hiện tại cũng không vội vã, để cho hắn tôi luyện thêm một ít.



Lục Thiếu Du đáp.



- Ca ca, thể chất của Niếp Phong tựa hồ có chút đặc biệt.



Lục Tâm Đồng nói.



- Không sai!



Lục Thiếu Du gật đầu.



Hiện tại cần tôi luyện thân thể của Niếp Phong, hiện tại Phi Linh môn bồi dưỡng đệ tử bình thường cũng không kém, sẽ có linh dược rèn thể, chỉ là các đệ tử ở trong phúc mà không biết phúc.



Ngoài ra làm việc tạp dịch cũng rèn luyện căn cơ, Niếp Phong là đệ tử chưởng môn, nếu được đối xử đặc biệt lâu ngày sẽ có cảm giác ưu việt, Lục Thiếu Du chỉ sợ tâm tính đó xuất hiện, cho nên mới ném hắn vào hàng ngũ đệ tử bình thường tôi luyện tâm tính, mà bản thân Niếp Phong lại không thể tu luyện ra chân khí, như vậy chênh lệch cùng các đệ tử sẽ ngày càng xa.



Dưới loại tình huống này, Niếp Phong sẽ không còn cảm giác ưu việt, đồng thời sẽ liều mạng rèn luyện thân thể, đem thân thể tăng cường tới cực mạnh, đánh tốt căn cơ mới có thể người sau vượt người trước.



- Ta nhìn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt, ngươi đừng nhìn nhầm người đi!



Đông Vô Mệnh nói.



- Ha ha, sau này Đông lão sẽ biết!



Lục Thiếu Du cười nói.



- Ca ca, huynh đi xem đại ca đi, huynh ấy đã ở sau núi hơn nửa tháng.



Lục Tâm Đồng nói.



Dương Quá khoanh chân ngồi, mái tóc có chút hỗn độn, nhìn thấy thác nước tuôn chảy ầm vang, đôi mắt uể oải, loại trạng thái này kéo dài đã hơn nửa tháng.